1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] 7.[Thu doan cs d/v Ton giao]

lundi 11 juin 2007

Láo như Vẹm - Láo như Vẹm

Láo như Vẹm

Caubay

Nói láo cũng có trăm đường, hầu hết đều đáng ghét nhưng đôi khi cũng có cái... đáng thương. Ví dụ như anh có anh chàng đi cắt cỏ chiều về nhà mà áo quần trắng tinh, cà vạt không đeo mà nhét túi, da thịt không thơm mùi cỏ mà thơm mùi nước hoa Channel No. 5, bị vợ xách tai hỏi bèn đổ thừa rất bảnh là tại bà chủ tóc vàng hôm nay rửng mỡ, xức nước hoa đậm quá đến nỗi thơm lừng cả khu vườn làm anh thơm lây. Láo như vậy mà học đòi đèo bồng thì rõ là đại vụng. Nhưng đó không phải là chuyện bà con mình muốn nghe trong lúc dầu sôi lửa bỏng này, vì thế Caubay xin nói về cái láo khác, láo này có tầm cỡ thế giới, cái láo của nhà cầm quyền cộng sản Việt nam.

Kinh nghiêm nghe cộng sản nói láo của Caubay có lẽ không nhiều bằng các bậc đàn anh hay các vị đã sống ở miền Bắc, tuy vậy cũng đủ để sau này hoàn toàn nhứt trí với ông cựu tông tông của miền Nam: “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm”. Thành tích nói láo của cộng sản cũng đã đi vào văn học, ít nhất là với bài thơ nổi tiếng sau đây mà Caubay, vốn sính thơ, thuộc nằm lòng mà quên tác giả:


Chú phỉnh tôi rồi chính phủ ôi
Chiến khu để của chú khiên rồi
Thi đua sao cứ thua đi mãi
Kháng chiến lâu ngày khiến chán thôi


Có lẽ nhờ bài thơ này mà mới có câu tục ngữ “láo như vẹm”.

Ở tuổi thiếu niên, Caubay bắt đầu nghe cộng sản nói láo khi lén “ông già” nghe đài phát thanh Hà Nội chơi cho… biết. Đài Hà Nội là tiếng nói chính thức của nhà nước Việt nam Dân chủ Cộng hòa. Không biết đồng bào miền Bắc và các cán binh cộng sản lúc ở trong rừng có tin về các thông tin của đài này hay không, nhưng đối với Caubay thì nghe rất nực cười. Thí dụ như mỗi ngày phe ta đều hạ hàng trăm máy bay Mỹ, giết cả ngàn tên Ngụy. Đồng bào ở thị xã này, tỉnh lỵ nọ vùng lên giết bọn ác ôn, làm chủ thị xã… Láo lếu nhất là rất nhiều lần sự việc xảy ra ở ngay thị xã mình đang sống mà Caubay hổng hay! Càng nghe đài Hà Nội, càng hiểu về cộng sản nhiều hơn và tất nhiên “chạy mặt” cộng sản nhiều hơn, dù ở tuổi non nớt. Thì ra khi cộng sản nói một điều gì họ không nói cho người trong cuộc mà cho những người không biết về điều ấy. Thí dụ như thông tin về miền Nam thì họ chỉ cần cho đồng bào miền Bắc nghe và ngược lại. Dù biết là láo, đôi khi Caubay tạm cho rằng đó là kỹ thuật tuyên truyền của thời chiến tranh.

Cộng sản cần nói gạt để bọn Mỹ Ngụy sợ mất vía chơi và cũng để lên tinh thần chiến sĩ ta đặng hy sinh nhiều hơn nữa cho Bác và Đảng; chứ lẽ nào một nhà nước đương quyền lại đi nói láo với nhân dân thô bỉ như vậy. Caubay tạm cho phép mình suy diễn như thế cho đến ngày vinh hạnh sống dưới ánh sáng quang vinh của Đảng.

Những ngày sau năm 1975, cán bộ cộng sản từ miền Bắc được phân công nắm giữ các cương vị then chốt trong mọi cơ cấu của xã hội miền Nam. Cán bộ cộng sản, dù là thành phần “trí thức” như giáo sư ở trường đại học, cũng nói láo rất trắng trợn và tự nhiên đến nỗi đám sinh viên miền Nam đều rỉ tai nhau đồng ý rằng “mấy chả” không biết là đang nói láo, đáng thương hơn là đáng ghét. Họ ngu chứ không phải họ láo, Caubay lại phải tự nhủ như thế để tìm nguồn an ủi, cho đến một ngày.

Đó là ngày nhà nước đổi tiền lần thứ hai. Ngày đó, Caubay không nhớ năm nào, sáng sớm ngồi uống cà phê vỉa hè cùng vài người bạn, xầm xì với nhau là sẽ có đổi tiền. Kinh nghiệm trắng tay sau lần đổi tiền lần thứ nhất đã làm cho dân miền Nam luôn luôn bị ám ảnh và lo sợ. Thấy thằng bé bán báo đi ngang, kêu mua một tờ báo Sài Gòn Giải Phóng mới nguyên trong ngày và đọc hàng tít lớn nơi trang nhất đại khái: “Chính quyền cách mạng cam kết không có đổi tiền và lên án bọn xấu tung tin đồn nhảm”. Cả bọn thở phào nhẹ nhỏm! Ba cái “thằng phản động ngoan cố” chỉ giỏi nói…láo chớ làm gì có đổi tiền. Một tiếng đồng hồ sau, cả thành phố bị giới nghiêm và lệnh đổi tiền được ban hành. Bạn đọc có thể kiểm chứng việc này trong thư khố, và “may mắn” hơn nữa, ở ban biên tập báo Sài Gòn Giải Phóng vì báo này vẫn còn hoạt động.
Sau này dù đã đọc, đã nghe vô vàn cái dối trá khác của cộng sản, không hiểu tại sao Caubay vẫn luôn nhớ về cái bản tin bịp này. Có lẽ đó là cái “sốc” mà mình trực tiếp chứng kiến. Nó vô liêm sỉ, trắng trợn, sờ sờ, lồ lộ ra đó. Một chính quyền luôn luôn tự xưng là cách mạng, của nhân dân, lại đi nói láo với nhân dân ngay trên cơ quan ngôn luận chính thức của mình. Khi nhắc lại chuyện này e rằng có người cho đó là biện pháp cần thiết đối phó với kẻ xấu. Nếu thế thì toàn dân xấu cả, chỉ có đảng là tốt, bởi vì không có người dân nào bằng lòng để bất kỳ ai ăn cướp đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình. Lừa gạt người dân để bất ngờ thâu tóm tất cả tiền bạc dành dụm của họ và chỉ cho họ đổi một số tiền nhất định, phần còn lại nhà nước giữ! Số tiền này và nhiều khoản đóng góp cho công trái khác không biết hôm nay có người dân nào nhận lại được chưa? Trong vô vàn cái láo của chính quyền cộng sản, đây là cái láo có tính cách nhà nước. Khốn thay, nó không chỉ xảy ra một lần, mà dai dẳng, mà triền miên cho đến hôm nay!

Hành động lừa bịp của cộng sản xảy ra mỗi ngày, khắp mọi nơi, từ phủ chủ tịch nuớc cho đến hang cùng ngõ hẽm. Hãy mở một tờ báo hay một trang web của cộng sản và mọi người đều dễ dàng tìm thấy rất nhiều điều sai sự thật. Ở đâu có đảng bộ, có chính quyền nhân dân, có báo đảng, ở đó có nói láo và cũng chưa hề có triệu chứng chấm dứt, dù trong thời đại thông tin toàn cầu rất khó bưng bít này. Đó là một sự thật rất dễ thấy. Ngoài cái láo đã đi vào lịch sử của nhà báo Trần Dân Tiên khi viết rằng ông ta chưa hề gặp bác Hồ, Caubay trong tiểu luận này cũng bắt chước cách bác dạy 5 điều mà xin đơn cử 5 điều láo khoét tiêu biểu của nhà cầm quyền Việt nam hiện nay nhằm hầu chuyện bà con.

Một là cái láo tổng bí thư hay còn gọi là láo hiến pháp. Điều 4 hiến pháp khẳng định Đảng Cộng sản là “người” lãnh đạo duy nhất và đó là do sự lựa chọn của toàn dân. Điều này rất cũ, nhiều người đã nói tới nên xin miễn bàn, chỉ cần biết chắc chắn là nó rất láo.


“Việt nam hiện nay không có người bất đồng chính kiến. Tui xin thề bà bắn thằng nào nói láo!”
Nguồn: http://english.vietnamnet.vn
“Việt nam hiện nay không có người bất đồng chính kiến. Tui xin thề bà bắn thằng nào nói láo!”
“Việt nam hiện nay không có người bất đồng chính kiến. Tui xin thề bà bắn thằng nào nói láo!”
--------------------------------------------------------------------------------

Hai là cái láo quốc trưởng. Chủ tịch nhà nước Nguyễn minh Triết đã nhiều lần khẳng định là ở Việt nam hiện nay không có người bất đồng chính kiến. Có nơi nào trên địa cầu này có được điều đó hay không, huống hồ gì ở Việt nam, nơi vừa trải qua cuộc chiến tương tàn đẫm máu, nơi mà mỗi người dân đều mong mỏi có cơ hội ra đi khỏi nước. Đã là một quốc trưởng, mỗi hành động, lời nói của ông đều ảnh hưởng đến danh dự quốc gia. Nếu là một người biết ngượng, thà ông ngậm miệng còn hơn là trơ trẽn phát biểu như trên, nhất là khẳng định với các chính khách, với giới truyền thông trên thế giới một điều ngô nghê như thế.

Ba là cái láo thủ tướng. Thành tích nói láo của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng rất nổi bật trong lần trả lời trực tuyến vừa qua khi ông tự cho mình là người yêu chuộng sự thật và ghét sự giả dối. Ông đã công khai mạ lỵ chính ông ngay sau khi phát biểu rằng tuyệt đại đa số nhân dân bằng lòng với quyết định cấm báo tư nhân của ông. Và gần đây nhất, trong khi tung hê về việc cải tổ hành chánh nhằm phục vụ nhân dân hữu hiệu hơn, ông thủ tướng lại vừa phổ biến chỉ thị cấm công chức các cấp không được trao đổi thông tin với giới truyền thông. Trên thế giới có lẽ không có nơi nào có cái chỉ thị kỳ quặc như thế. Việc gì cũng phải từ lỗ miệng của trung ương các ông thì làm sao “dân biết, dân bàn, dân kiểm tra”. Lời nói không đi đôi với việc làm thì gọi là gì nếu không là bịp bợm, láo khoét.


Đại biểu quốc hội CHXHCNVN. Theo thông tin từ tiểu ban tuyên truyền (Hội đồng bầu cử), tổng số cử tri đi bầu cử vừa qua là 56.252.543 cử tri (đạt 99,64%). Có 450.099 phiếu bầu không hợp lệ (0,80%)
Nguồn: http://practical-bird-control.com
--------------------------------------------------------------------------------

Bốn là láo quốc hội. Thống kê của tất cả các cuộc bầu cử Quốc hội tại Việt nam đều cho con số cử tri đi bầu rất đông, đến gần 100%, và các người trúng cử cũng ở tỷ lệ gần như tuyệt đối. Ai bảo cộng sản khôn ngoan giỏi tuyên truyền, che đậy, chứ chỉ riêng việc này cũng đã chứng tỏ họ láo một cách rất ngu xuẩn, lố bịch, đứa con nít cũng không tin được.

Năm là láo ngoại giao. Nhà cầm quyền Việt Nam thường cho rằng mình có chính nghĩa, tôn trọng nhân quyền và được sự đông tình ủng hộ, quí trọng của hầu hết các chính phủ và nhân dân trên thế giới, kể cả đại đa số đồng bào tỵ nạn (cộng sản, sic!) ở hải ngoại. Họ cho rằng đồng bào hải ngoại, nhất là ở Mỹ, lúc nào cũng hướng về quê nhà và ủng hộ chế độ hiện tại, chỉ có thiểu số cực đoan còn chống phá nhà nước ta. Thế nào là thiểu và đa. Một vài kẻ nằm vùng, cơ hội là đa số ư? Không phải cán bộ cộng sản xuất thân từ trong rừng, vô học mới phát biểu láo lếu như thế; bà Tôn nữ thị Ninh trong thời gian gần đây khi đả kích bà dân biểu Loretta Sanchez về việc bà này lên tiếng phản đối Hà Nội vi phạm nhân quyền, đã phát biểu:


Điều đáng tiếc là bà Sanchez đã để bản thân trở thành con tin của nhóm cử tri lỗi thời, thay vì quan tâm đến đa số cử tri là những người hướng tới tương lai nhưng lại không lớn tiếng.


Bà Ninh hẳn không ngu đến độ không hiểu hệ thống chính trị và tâm lý cử tri của người Mỹ, bà ta chỉ láo thôi. Nếu vì một thiểu số “cử tri lỗi thời” thì việc gì bà dân biểu Sanchez phải lên tiếng bênh vực để mất phiếu của đa số “hướng về tường lai”, đó là chưa nói đến cử tri người Mỹ bản xứ, họ rất chú trọng đến tính lương thiện của các vị dân cử. Đó là cách nói láo không mấy gì khôn và chỉ nhằm lừa gạt đồng bào trong nước.

Tóm lại, láo của cộng sản là cái láo truyền kiếp, nghe riết hóa nhàm, để thay đổi không khí và chấm dứt bài viết, Caubay xin kể bà con nghe chơi một chuyện tiếu lâm:


Ngày xưa có một ngườI tên là Láo, tính lăng nhăng, nhiều vợ nên lâm cảnh lắm mối tối nằm không, con cái vô tình không nhận cha nên về già sống với đứa cháu kêu bằng bác, khi bịnh gần lâm chung bèn kêu đứa cháu lại dặn rằng:

– Cháu à, ông thân sinh của bác khi xưa là người ghiền rượu nặng nên khi sinh bác ra ổng sợ èo uột khó nuôi nên đặt tên bác là Láo cho ma quỉ nó chê. Tên này xấu quá nên sau khi bác chết cháu đừng khắc tên thật của bác trên mộ bia mà thiên hạ chê cười, bác e khó bề đi gặp các cụ.
– Kính thưa bác, vậy chớ dùng tên gì để ai cũng biết đó là mộ của bác?
– Cháu cứ khắc lên mộ bia hàng chữ như vầy:

“Đây là nơi an nghỉ của một người Cộng sản chân thật”

Đứa cháu y lời và quả nhiên sau đó ai đi ngang qua nhìn mộ bia ông này cũng đều lắc đầu than: Láo.
Láo. Láo. Láo. Láo. Láo.

San Diego – June 2007

Những ngày chờ Chủ tịch nước đến thăm để nghe… láo chơi.

© DCVOnline
dcv

Aucun commentaire: