1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] 7.[Thu doan cs d/v Ton giao]

vendredi 8 juin 2007

The end of Dịch vụ Bồ nhí-Cha nuôi?

The end of Dịch vụ Bồ nhí-Cha nuôi?

Lê Diễn Đức



The Best Service of “Em Út” in Vietnam

Bạn đọc nào muốn tìm hiểu cặn kẽ thêm đề tài “bồ nhí, cha nuôi” – một hình thức sinh hoạt rất phổ cập hiện nay của các tay tư bản đỏ xài tiền chùa – xin bấm vào link này. Tác giả Trần Khải Thanh Thuỷ vào dịp ngày quốc tế phụ nữ 8/03/2006 đã viết cho DCVOnline một thiên phóng sự thật thú vị

Tôi đã trò chuyện với nhiều người Việt sinh sống và làm ăn ở nước ngoài sau khi họ trở về từ Việt Nam. Đề tài mà các đấng mày râu (có chút tiền giắt bót) thích nhất là… “gái”! Có câu tục ngữ (nguyên văn hơi bị… thô lỗ) mà mọi người cho là thể hiện rõ ràng nhất tính đặc thù của Playboys Việt Nam: “Đầu ánh bạc, bóp ánh kim, chim ánh thép!”.

Có lần tôi đã nổi nóng trong bữa nhậu với một anh chàng xứ Nghệ. Anh ta nói, đại loại, bây giờ chẳng đâu sướng bằng Việt Nam, cái gì cũng có, miễn có tiền.

Tôi căn vặn anh ta: Bộ cuộc đời con người chỉ có xe hơi, nhà lầu, ăn mặc đẹp là tất cả? Cứ sống chết mặc bay? Môi trường xung quanh mà con cái anh đang trưởng thành ra sao? Nền giáo dục của Việt Nam như thế nào? Đạo đức xã hội? Cái gì cũng mua được bằng tiền, từ chạy án, mua bán chức vụ đến tri thức của con người, nên tiến sĩ giấy cứ ra ngõ là gặp. Đất nước với tầng lớp trí thức dỏm như vậy sẽ đi đến đâu? Có thật hạnh phúc khi muốn nói mà không dám nói, đụng đến chính quyền thì sợ mang vạ? Có thoải mái muốn xem gì thì xem, đọc gì thì đọc, hay là chỉ xem vài ba chương trình TV và 600 tờ báo của đảng? Ăn uống có thực ngon khi lúc nào cũng ám ảnh nhiễm độc hoá chất? Vệ sinh công cộng, an toàn giao thông? Vân vân và vân vân… Anh ta đỏ mặt và ngồi im.

Thì ra cái lý do mà anh ta nói như thánh tướng, nhưng lại cứ thích nằm lỳ ở nước ngoài là, mỗi năm mang ít đô la về Việt Nam ăn xài - nếu đừng đụng đến chính trị - thì tha hồ sống phè phỡn, “luật là cái đinh”, phong bì là êm hết. Ở Việt Nam, không bị mặc cảm mình là người da vàng mũi tẹt, đầu ngắn cũng được, cứ có cái mác “Việt Kiều” là oách rồi, chẳng ai quan tâm anh làm cái gì bên đó, miễn nhiều “Xanh” chơi xộp là ngon cơm, tha hồ vênh váo hưởng thụ dịch vụ “em út” hấp dẫn vào hàng số một trên thế giới! Anh ta nói: không nơi nào trên trái đất này có “những bông hoa nhỏ” cần cù “làm việc” vì đô la như ở đất Việt ta ngàn năm văn hiến!

Cách đây ít bữa, một người bạn tôi, ký giả của một cơ quan truyền thông, vừa ở Việt Nam về, ghé qua Ba Lan chơi. Anh ta mô tả vài ví dụ dịch vụ này. “Rất hiếm nơi nào trên trái đất có “The best service” như vậy!” – Người bạn khẳng định. Anh ta được đám bạn có quyền, có chức kéo ra ngoại thành Sài Gòn, trên cánh đồng, cây cỏ hữu tình, ngồi hứng gió thoang thoảng đón hoàng hôn xuống. Chỉ sau vài cú điện thoại, một loạt xe gắn máy đi đến tận nơi cung cấp đủ thứ sơn hào, hải vị, “bia bốc khói” (tức là ướp lạnh, khi lấy ra khỏi thùng phải toả hơi) và một giàn “bươm bướm” xinh tươi bay lượn phục vụ, massage, “hát” cho anh nghe từ A đến Z… - “Không hiểu sao, con gái Việt Nam trẻ, đẹp, ngoan ngoãn đi làm điếm ở đâu ra mà nhiều đến thế!” – Anh bạn xuýt xoa.

Trong một xã hội như thế nên chúng ta càng không lấy làm lạ khi các quan chức của chính quyền Việt Nam là những Playboy thứ thiệt, mà Lương Quốc Dũng, Nguyễn Việt Tiến… chỉ là ví dụ điển hình, xui nên bị… lọt sàng mà thôi.

Ông bạn đồng niên của tôi, sếp một tổng công ty bự ở Việt Nam, có lần thổ lộ rằng, vấn đề “gái” giải quyết được rất nhiều, không phải chỉ chuyện riêng, mà cả chuyện công. Thể như, cơ quan bị thanh tra chẳng hạn, nếu cho đệ tử khéo mồm, dẻo miệng dụ được các các ngài trong đoàn đi bia ôm thì kể như xong phim. Chịu đi tức là chịu chơi và tin đối tác. Ngày hôm sau mọi thứ đều trơn tru, dễ ăn, dễ nói hơn. Tất nhiên, ăn đồ xịn, uống thả giàn, rượu hay bia ngoại tuỳ khách, lâu lâu chiêu một ngụm nước mài sừng tê giác khử độc, tăng lực và bắt buộc phải có màn ca hát (chí ít cũng)... bằng tay chân để tráng miệng. Tiền chùa ngu sao mà kẹt xỉn!

Đô la của các vị tư bản đỏ kiếm dễ quá vì khỏi cần lao động hoặc trí tuệ gì cả, miễn leo lên được cái chức kha khá. Chữ ký là tiền. Bết bát lắm như các trưởng phòng cảnh sát giao thông thì cũng có quyền phân cho ai đứng chỗ ngon để… phạt nhiều và chung chi đẹp. Vì thế các vị quan thời cộng sản nâng trò tiêu khiển với các em lên thành công nghệ. Model “Bồ nhí-Cha nuôi” trong vài năm gần đây phát triển rất nhanh, chắc chắn cao hơn nhiều mức độ tăng trưởng kinh tế 7 hay 8 % gì đó! Tiện lợi đôi đường. Giờ làm việc, xù cơ quan, tạt ngang ngửa lúc nào cũng OK, tránh được dư luận và con mắt cú vọ rình mò của các bà vợ sồn sồn, ghen dữ như sư tử Hà Đông. Tính cho cùng, bao gái trọn gói nhiều khi còn rẻ hơn là ăn xài hoang phí nơi vũ trường, tửu điếm với cả đống bạn bè. An toàn. Khỏi dùng condom tránh HIV/AIDS…

Ngẫm nghĩ cái câu mà chàng trai xứ Nghệ nói “Ở Việt Nam bây giờ sướng nhất” có lẽ cũng đúng chứ không oan lắm. Nhưng mà chỉ đúng với loại người như anh ta và các quan chức cộng sản giàu có mà thôi.

http://www.danchimviet.com/php/images/062007/saigon1.jpg
Đi Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam, Quảng Trị chi cho xa, Trẻ em Sài Gòn đây!
Nguồn: www.21plus.tv
--------------------------------------------------------------------------------

Hãy đi về miền quê vùng Nghệ An, Hà Tĩnh, Quảng Nam… gặp bà con nông dân thì sẽ thấy ngay “sướng” hay khốn khổ, khốn nạn! Cái “sướng” của các ngài tư bản đỏ là sự chơi bời sa đoạ trên mồ hôi, nước mắt của những người lao động, vẫn hai sương một nắng, “ngẩng đầu lên chẳng thấy mặt trời, kiếp trâu cày chạy bữa đứt hơi, gãy xương sống mòn vai vẫn khổ”...

Câu hay nói trong dân gian là họ xài “tiền nhà nước”! Nhà nước nào nhỉ? Tiền bạc của nhà nước, dù là nhà nước cộng sản đi nữa, thì cũng đều là tài sản chung của nhân dân từ các nguồn thu thuế, khai thác tài nguyên, vay mượn hay được viện trợ của nước ngoài…

Chỉ có một chế độ độc đảng nắm quyền cai trị, một mình một chiếu, vừa đá bóng vừa thổi còi, tha hồ tung tác mà không bị ai kiểm soát, mới sinh sản ra những kẻ thoái hoá, đồi bại, trộm cướp như các quan chức cộng sản Việt Nam Lương Quốc Dũng, Nguyễn Việt Tiến và rất nhiều, rất nhiều người khác!


The Best Service of "Em Út” in Vietnam?

Nhầm to! “The Best Service of Em Út” phải ở China kìa!

Cả nước Việt Nam 4.000 năm văn vật bây giờ tràn ngập hàng hoá Tàu, phim Tàu, nhạc Tàu, lối sống Tàu…


Uống bia “tay quơ”, trên lưng là mãnh hổ làm massage.
Nguồn: 21plus.tv
--------------------------------------------------------------------------------

Lạ thật! Cái anh hàng xóm khổng lồ kia đã nghìn năm xua quân Bắc thuộc, định đồng hoá luôn cả dân tộc Việt, lại còn gây tiếp không biết bao nhiêu cuộc xâm lăng khác tàn phá, và mới trong thập niên 70 đây thôi, chính đảng cộng sản Việt Nam đã ghi cả vào hiến pháp, gọi Tàu là “quân bành trướng Bắc Kinh”, “kẻ thù truyền kiếp”… Trong suốt chiều dài lịch sử, chưa bao giờ Trung Nam Hải từ bỏ thôn tính Việt Nam, coi Việt Nam chỉ là tỉnh lẻ. Vậy mà ngày nay, dường như có rất nhiều người Việt vừa mê, vừa sợ, thậm chí phục Tàu đến mức nô lệ! Thấy anh ta phát triển kinh tế nhanh quá nên ngợp chăng? Hay là do văn hoá hưởng thụ lai căng tả phí lù, ông chẳng ra ông mà thằng chẳng ra thằng: một tí Tàu, một tị Nam Hàn, một chút Âu-Mỹ - nên quên mất mình là Con Rồng cháu Tiên, đã vô số lần đánh cho giặc Tàu chạy tơi bời không còn mảnh giáp? May mắn thay, vẫn còn rất nhiều người Việt có lương tri, yêu nước, luôn luôn biết ơn Hai Bà Trưng, Lý Nam Đế, Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Nguyễn Huệ… và lấy gương các vị ah hùng, hào kiệt đó của dân tộc mà ngẩng cao đầu.

Với đảng cộng sản Việt Nam thì khỏi chê!. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”? Sau khi anh Hai Liên Xô, thành trì của phe cộng sản ở châu Âu bị sụp đổ, vì “giá áo túi cơm” nên đành cúi đầu, nhắm mắt theo Thiên Tử phương Bắc? Còn cách nào hơn để giữ cái giả hiệu “xã hội chủ nghĩa”!

Cái mô hình cai trị chính trị cũng như kinh tế mà còn là bản photocopy của anh Ba Tàu, thì nhằm nhò chi ba cái dịch vụ lẻ tẻ khác!

Cho nên, “Em Út Service” kia cũng chỉ là phiên bản của mấy anh mắt xếch mà thôi. Ở Việt Nam ngày nay có cái gì mà không bắt chước Ba Tàu?

Trong bài "Những kẻ lập dị mắt xếch" của Rafael Poch, phóng viên của báo La Vanguardia Tây Ban Nha tại Trung Quốc (DCVOnline 26/01/2007), bạn đọc đã thấy được một phần dịch vụ và “công nghệ này”.

Trích một đoạn: Môn “thể thao” mang tầm vóc dân tộc nhất của Trung Nam Hải phải nói là... sống chung với nhân tình: đựợc hiểu ở đây theo kiểu bao gái trọn gói, kể cả nhà ở. Tại những thành phố giàu có, ví dụ như Guangzhou hay Szanghai, các nhà doanh nghiệp mua hết nguyên khu nhà để sống với người tình. Tại Shenzhen, mức độ còn cao hơn – những doanh nhân láng giềng Hongkong xác nhận – tìm nhà ở và người tình tại Trung Hoa lục địa rẻ hơn. Thậm chí trong khu vực công nhân Chongqing, một thành phố nghèo nhất nằm ở trung tâm Trung Quốc, có nhiều khu nhà ở mà trong đó chỉ các cặp tình nhân sinh sống.

Nhật báo Ba Lan Dziennik, 3/06/2007 cho hay, “công nghệ Bồ nhí-Cha nuôi” đã phát triển chóng mặt như nền kinh tế nước này và làm Bắc Kinh rất lo ngại. Gái thì đi đôi với tiền. Mà tiền dễ kiếm nhất là thụt két nhà nước, nói hoa mỹ hơn là tham nhũng.

Hu Xing, một quan chức của tỉnh Yunnan tin chắc rằng mình sẽ qua mặt được công an khi lên máy bay với một phần tiền từ 5 triệu đô kiếm chác được. Ông ta trốn qua Singapore. Ngày 18/02/2007, Hu Xing đã bị cảnh sát Singapore bắt. Từ thời điểm này, nhà cầm quyền Bắc Kinh thường xuyên đưa Hu Xing ra như một điển hình của tham nhũng. Một trong những nguyên do mà Bắc Kinh nêu lên, dẫn đến tham nhũng chính là “Bồ nhí -Cha nuôi” và “những quan hệ tình dục bất hợp pháp”.

Tỉnh Guangdong giàu có đang bàn tới việc kỷ luật các quan chức sống chung và bao nhân tình. Từ cuối tháng 04/2007, hình thức kỷ luật này được áp dụng trên toàn Trung Quốc. Người vi phạm sẽ bị mất chức. Chính quyền Guangdong giải thích rằng, họ phải bảo vệ hạnh phúc gia đình và ngăn chặn tham nhũng, vì các quan lấy tiền nhà nước chi trả nhà cửa, áo lông thú và lương tháng cho các nhân tình.

“Đây chỉ là cuộc chiến với cối xay gió” – Nhà Hán học Anh quốc Kerry Brown nói với nhật báo Dziennik.

Người Việt mới học đòi anh Ba Tàu từ ngày “mở cửa” thôi, chứ truyền thống này anh Ba đã có từ thời xưa kìa! Trong năm 1949, những người cộng sản Tàu đã ra lệnh cấm có nhân tình. Thế nhưng nói được ai, khi sếp sòng Mao Trạch Đông có cả tá em út. Chính Mao Trạch Đông theo bước các nhà vua trước đó và tin rằng, ngủ với con gái còn trinh sẽ may mắn và kéo dài thêm tuổi thọ.

Cùng với kinh tế thị trường, truyền thống này được hồi sinh sau năm 1979, và bắt đầu những năm 80, nhà cầm quyền Bắc Kinh cảm thấy đang có nguy cơ “boom” tràn lan nên lại ra lệnh cấm.

Từ những năm 90, ngày càng nhiều các nhà doanh nghiệp gặt hái được may mắn. –“Trong thế giới người Hoa, có tiền bao người đẹp được xem là một thứ xa xỉ, hãnh diện, giống như đồng hồ vàng hay xe hơi sang trọng” – Jarek Zawadzki, một người Ba Lan làm trung gian buôn bán tại miền nam Trung Quốc nói với Dziennik.

Thế nhưng các quan chức chẳng bao giờ chịu thua kém các doanh nghiệp “geithu” (tư nhân), thậm chí chơi bảnh hơn nhiều lần. Bí thư thành phố Fujian - Lin Longfei, có đến 22 bồ nhí, trong đó có cả các mỹ nữ chuyên nghiệp của làng chơi. Cực điểm thoả mãn của vị bí thư cộng sản được kết thúc bằng... án tử hình trong năm 2004 với tội tham nhũng.

Cuộc chiến chống “Bồ nhí-Cha nuôi” xem chừng khó khăn còn hơn chống khủng bố. Chủ tịch Hồ Cẩm Đào đã phải đích thân phát động chiến dịch.

Dziennik viết: Những người dân Trung Quốc bình thường căm giận sự ăn cắp của các quan chức, nhưng ít ai tin rằng chiến dịch này loại trừ được tham nhũng và dẹp bỏ tình trạng bao gái. Những nhà quan sát chính trị cho rằng, trong chiến dịch này ẩn náu âm mưu chính trị. - “Hồ muốn trước đại hội đảng cộng sản Trung Quốc lấy cớ để gạt bỏ những người ủng hộ Giang Trạch Dân” - Kerry Brown nói – “Cũng không phải tình cờ mà một trong những xì-căng-đan lớn nhất về tham nhũng trong năm ngoái được phát hiện ở Thượng Hải (Szanghai) mà cựu thị trưởng chính là Giang” – Ông nói thêm.

Thì ra thế! Anh Ba mà như vậy thì làm sao thằng em Hà Nội bỏ được.

Đành nhắc lại rằng, “The Best Service of Em Út” ở Việt Nam là sai, sai chắc. Khó mà qua mặt đàn anh, kể cả chuyện gái gố, thưa các chàng Việt Kiều "yêu nước" và quan chức cộng sản Việt Nam ạ! Phận ăn theo, nói leo, bắt chước, được xếp hạng nhì là OK lắm rồi! Và hãy coi chừng nạn trai thừa, gái thiếu bên anh Ba. Chúng nó mà ùa sang "Bắc thuộc" lần nữa, vơ hết cả đàn bà con gái xứ "Giao Chỉ" thì lúc ấy mới sáng mắt ra, không còn tinh tướng gì được nữa đâu!


Warsaw, 8/06/2007

© DCVOnline

dcv

Aucun commentaire: