1.[z-qhx] (H) [qhx] (H) [xhds] (H) [stls] (H) [tacs] (H) [db] (H) [gfv] (H) [news] (H) [TdDcNq] [H] - 2.DOWNLOAD TaiLieu - 3. VUOT TUONG LUA - 4.[Chu Viet] - 5.[Audio] 6.[SuThat] 7.[Thu doan cs d/v Ton giao]

lundi 30 avril 2007

Qua những sai lầm trong Cải cách Ruộng đất - Xây dựng quan điểm lãnh đạo (1)

Qua những sai lầm trong Cải cách Ruộng đất - Xây dựng quan điểm lãnh đạo

ls Nguyễn Mạnh Tường

1 2

Luật sư Nguyễn Mạnh Tường (1909-1996), năm 23 tuổi đă đậu hai bằng Tiến sĩ Văn khoa và Luật khoa ở Đại học Montpellier, Pháp. Sau khi về nước, ông dạy học tại trường Trung học Bảo hộ (Lycée du Protectorat). Bất mãn vì chính sách kỳ thị của Pháp, ông bỏ nghề dạy ra mở văn phòng luật sư. Năm 1946, ông tham dự Hội nghị Việt-Pháp tại Đà Lạt nhưng không được cử đi dự Hội nghị Fontainebleau. Ông theo chính phủ Hồ Chí Minh kháng chiến chống Pháp tới ngày ký Hiệp định Genève 1954 thì trở về Hà Nội dạy học ở trường Đại học Văn khoa. Với tư cách thành viên của Mặt trận Tổ quốc, L.S. Nguyễn Mạnh Tường đọc bài diễn văn này trong một phiên họp của Mặt trận Tổ quốc ở Hà Nội, ngày 30 tháng Mười, 1956. Cũng nên nhắc lại rằng bài diễn văn này được đọc sau khi Trung ương Đảng hạ lệnh chấm dứt chiến dịch Cải cách Ruộng đất ngày 20.7.1956 và sau đó ban hành các biện pháp sửa sai. Vì bài diễn văn này, ông Tường bị tước hết mọi chức vụ và danh vị nghề nghiệp và phải sống một cuộc đời vô cùng thiếu thốn. Năm 1991, nhân dịp được phép sang Pháp ông đưa cho nhà xuất bản Quê Mẹ ở Paris in và phát hành cuốn sách tự thuật L’excommunié (Kẻ bị khai trừ) năm 1992. Ông trở về Hà Nội và mất năm 1996, thọ 87 tuổi.
Thưa các quí vị,

Hội nghị Mặt trận Trung ương họp để nghiên cứu các sai lầm trong Cải cách Ruộng đất và chính sách sửa chữa sai lầm ấy. Hôm nay tôi được đúc kết trước toàn thể Hội nghị các ý kiến mà trong mười ngày vừa qua tôi đã trình bày trong tổ thảo luận, với tinh thần thận trọng của người trí thức không bao giờ quên trách nhiệm của mình trước nhân dân và lịch sử nước nhà.

Tôi phấn khởi được nghe bản phê bình của Đảng Lao động do ông Trường Chinh đọc trước Hội nghị. Nhưng tôi cũng phải thú rằng lòng phấn khởi của tôi một phần bị giảm đi, vì tôi nhớ lại kết quả tai hại của các sai lầm đã phạm trong công cuộc Cải cách Ruộng đất. Tôi xin phép các vị được kính cẩn nghiêng mình trước kỷ niệm những người vô tội đã chết oan, không phải vì bàn tay của địch mà chính của ta. Trong cuộc kháng chiến anh dũng của ta, những đồng bào đã hi sinh, có thể nói được, chết với trong lòng chan chứa nỗi vui sướng vì chết cho sự nghiệp giải phóng dân tộc khỏi nanh vuốt của địch. Họ chết vì địch, cho ta, đó là cái chết tích cực, cái chết vẻ vang, cái chết oanh liệt mà Tổ quốc ghi nhớ muôn thuở. Trái lại, các người chết oan vì các sai lầm trong cuộc Cải cách Ruộng đất này, lúc tắt thở, cay đắng đau xót vì chết với một ô danh. Chúng ta đã xoá bỏ cái ô danh đó, nhưng con cháu của các nạn nhân tài nào mà không ngậm ngùi? Đau đớn hơn, bây giờ ta làm thế nào mà biến cái khổ cực của người tắt thở thành một niềm an ủi cho họ được? Nếu chúng ta duy tâm và tin rằng linh hồn còn tồn tại thì một phần nào ta chuộc lại được tội lỗi của ta. Nhưng ta duy vật và các người ấy lúc chết cũng là duy vật. Do đó, cái nỗi khổ cực của họ ta biết rõ rằng bây giờ ta không thể nào thủ tiêu được nữa. Quyền hạn của ta không tới đó. Nhưng cái gì ta có thể làm được, ta cần làm, để như là đền bù một phần nào sự tổn thiệt của các người ấy, và chứng minh ta thấm thía nỗi đau khổ của họ khi họ từ trần là ta cương quyết rút bài học kinh nghiệm đau đớn và sửa chữa các sai lầm nghiêm trọng mà họ là nạn nhân.

Với tinh thần của một người trong quần chúng, của một người công dân đau khổ trước bao nhiêu cái chết oan của người vô tội, tôi xin phép trình bày mấy ý kiến xây dựng. Chủ yếu tôi sẽ phê phán và truy nguyên các sai lầm trong Cải cách Ruộng đất, nhưng theo ý tôi các sai lầm này chỉ là biểu hiện điển hình và bi đát nhất của những thiếu sót trong sự lãnh đạo của Đảng Lao động. Do đó tôi xin được góp ý kiến xây dựng quan điểm lãnh đạo của Đảng Lao động.

Tại sao tôi lại tin như vậy? Là vì, không những trong Cải cách Ruộng đất chúng ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng mà cả trong nhiều khu vực khác nữa. Trong các khu vực này, sai lầm cũng đã đưa một số người trong quần chúng đến cái chết thê thảm. Do đó, nếu chỉ cục bộ hóa các sai lầm, chúng ta không thể rút được bài học kinh nghiệm, chúng ta sẽ khiếm khuyết với sự tín nhiệm của tất cả các đảng viên Đảng Lao động, với sự mong đợi của toàn dân. Chúng ta phải kiên quyết không cho các sai lầm ấy tái diễn và tác hại nữa. Đó là nhiệm vụ tối thiểu của chúng ta đối với các người đã chết oan.

Tình hình nước ta hiện thời ra sao? Tình hình ấy có bi quan không? Đó là vấn đề nhận định thôi. Nhưng cái chủ yếu là ta không nhìn tình hình ây với con mắt bi quan. Vậy sự thật khách quan như thế nào? Nhìn vào nông thôn, ta thấy hiện thời tình trạng thiếu đoàn kết rất phổ biến. Vì thi hành sai chính sách cải cách, ta đối lập các từng lớp trong giai cấp nông dân, cán bộ cũ và mới, chi bộ cũ và mới của Đảng. Trong khi đập tan giai cấp địa chủ, ta không phân biệt đối xử, ta để cho chết chóc thê thảm những người hoặc già cả hoặc thơ ấu mà ta không chủ trương tiêu diệt. Ta chỉ cần đọc lại các bài giáo huấn cho đồng bào nông thôn trong báo Nhân Dân là ta đủ hiểu mặt mũi nông thôn hiện giờ ra sao. Nhìn vào các công xưởng, công trường, ta thấy gì? Cứ đọc báo Nhân Dân thôi, ta thấy Chính phủ gửi các phái đoàn đi thăm các anh chị em công nhân, ủy lạo họ, bắt buộc thi hành quy chế lao động mà Chính phủ đã ban ra. Nghĩa là thế nào? Nghĩa là giai cấp công nhân đã phải lao động sản xuất hai năm nay mà không được bồi dưỡng đúng mức. Lắng nghe dư luận đồng bào Hà Nội thôi, ta được biết rằng có it ra một doanh nghiệp quốc gia lãng phí bao nhiêu triệu trong khi dưới chế độ Pháp thuộc, cũng doanh nghiệp ấy mang lại cho thực dân đế quốc các số lãi khổng lồ.

Về Mậu dịch nửa năm nay, đồng bào ca thán như thế nào, ta đã biết. Nào chèn ép các nhà kinh doanh tư nhân, nào lãng phí bao nghìn triệu trong khi thực hiện chính sách, nào tàn nhẫn với các người bán sức lao động cho mình, nào đưa ra thị trường sữa hư mà không bao giờ nghĩ đến tính mệnh của người ốm, của trẻ sơ sinh, nào tung ra bơ hỏng, thuốc lá mốc, phạm đến sức khỏe của nhân dân, nào bất lực trước hiện tượng vật giá ngày càng lên trong khi nhiệm vụ của mình là phải bình ổn nó. Có thể nói được, suốt ngày đêm không đâu là không có lời oán trách Mậu dịch.

Về hộ khẩu thì cán bộ tỏ vẻ không phải là nhằm duy trì trật tự an ninh, phá vỡ cơ sở của địch, trái lại quấy nhiễu nhân dân, tạo ra một đời sống thành thị điêu đứng cho tất cả. Nếu các vị cần những dẫn chứng cụ thể, tôi chỉ xin nhắc lại hồ sơ mênh mông, thu lượm các thắc mắc cay đắng của đồng bào Thủ đô trong Đại hội lần thứ ba của nhân dân Hà Nội vừa họp cách đây hai tháng.

Nói về chính sách khôi phục kinh tế, ta thấy gì? Số vốn mà các nhà công thương mang ra kinh doanh chỉ là một phần ti tiểu, số công nhân làm việc trong các doanh nghiệp tư nhân không có nghĩa lý gì. Trái lại ta thấy tất cả một phong trào các nhà tư bản thu hẹp hoạt động của họ, hoặc “chuyển hướng” bằng cách đâm ra quay chỉ, bán nước mía, hay dệt vài thước vải vớ vẩn, hoặc đóng cửa ăn vào vốn để khỏi đụng chạm đến Sở Lao động vì vấn đề công nhân, với Sở Công thương vì vấn đề đăng ký và nguyên liệu sản xuất, với Sở Tài chính vì thuế khoá đặc biệt. Thuế bổ sung đã đưa bao nhiêu người đến chỗ phá sản, có kẻ đến chỗ tự sát. Các người tiểu thương buôn thúng bán mẹt, đẩy chiếc xe hàng tiều tụy trong phố, cũng “được” nộp thuế, cũng như các người suốt ngày làm việc ở công sở hay công xưởng, tối về thức đêm dệt vài thước kiếm thêm tiền độ thân. Hàng trăm, hàng nghìn công chức cũ về hưu, với gia đình của họ, trước đây sống bằng lương hưu trí, hai năm nay không được ai chiếu cố đến, chết dần chết mòn, có người đâm đầu xuống sông tự tử, có người hai lần uống độc dược để quyên sinh.

Còn như các cán bộ thì ta có cần nói đến không? Ta cứ trông mặt mũi, quần áo họ, ta chỉ cần hỏi con số những người qua các phòng khám bệnh, các bệnh viện, ta liếc mắt nhìn họ ăn uống những gì trong bữa cơm, là ta đủ hiểu khổ cực của họ.

Ta quên thế nào được các đồng bào tập kết ra ngoài Bắc, số phận con cái họ ở Hà Nội, Hải Phòng, số phận chính của họ bi đát quá nỗi! Khổ cực nhất cho các anh chị em là không nương tưa đuợc vào một đời sống gia đình đề khuây khỏa trong lúc thảm sầu.

Các hiện tượng trên đây có đúng không, tôi chỉ yêu cầu các vị đọc báo Nhân Dân, nghiên cứu các hồ sơ chồng chất lên ở Mặt trận Thành Hà Nội sau Đại hội lần thứ 3 vừa rồi, nghe ngóng lời than phiền của quần chúng, nhìn nhận các quang cảnh diễn ra dưới mắt của các vị là các vị đủ hiểu rồi. Quả thực như ông Trường Chinh đã tuyên bố, uy tín của chính phủ, của Đảng bị tổn thiệt rất nhiều. Thế tại sao đồng bào chúng ta lại khổ cực? Phải chăng vì cán bộ của chúng ta non, hẹp hòi, chưa thấm nhuần lý luận cách mạng, không tôn trọng giá trị của con người, các nhu cầu và đòi hỏi chính đáng của nó? Phải chăng vì ta đang mắc trầm trọng bệnh ấu trĩ của cách mạng? Các điều đó là có, ta không hề chối và ta cũng không thể chối cãi được. Nhưng nhận định như vậy vẫn còn hời hợt. Ta phải đi sâu hơn nữa. Khi trong Cải cách Ruộng đất của ta, ta thấy bao nhiêu người bị tù tội, bị giết oan, trong đó bao nhiêu người dân ưu tú đã từng góp phần không nhỏ vào sự nghiệp cách mạng, khi hiện thời ở nông thôn vẫn có người bị đánh đập, ngược đãi, khi ta không xây dựng được đoàn kết giữa các đồng bào, thì ta phải nhận định rằng các sai lầm ta đã mắc trong cuộc Cải cách Ruộng đất này chỉ là những biểu hiệu cực độ của các sai lầm ta đã phạm, và các sai lầm ấy nêu lên, như tôi trình bày trên đây, một vấn đề cực kỳ quan trọng là vấn đề lãnh đạo của Đảng Lao động.

Do đó, tôi yêu cầu các vị cho phép tôi bắt đầu nghiên cứu các sai lầm trong Cải cách đã rồi sau khi truy nguyên các sai lầm ấy, đề đạt mấy ý kiến về vấn đề lãnh đạo.


I. Vấn đề pháp lý trong Cải cách Ruộng đất

Ta đã sai lầm nghiêm trọng trong Cải cách Ruộng đất, ta có thể tránh được sai lầm ấy mà vẫn bảo đảm được đường lối căn bản của cách mạng không? Tôi giả nhời cương quyết rằng có.

Đường lối cách mạng của ta đòi hỏi gì? Ruộng phải trở về người cày. Điều này rất đúng không ai có thể chối cãi được. Nông dân là đại đa số trong nhân dân, nông dân là quân đội chủ lực của cách mạng, nhất định cách mạng không thể nào thành công được nếu ta không thỏa mãn nhu cầu thiết yếu và cấp bách của nông dân. Không cần phải là một nhà chính trị cao, một nhà cách mạng thạo, cũng nhận thấy điều ấy. Chỉ cần nhìn lịch sử cách mạng từ thời kỳ cổ đại đến giờ là đủ hiểu rồi.

Như vậy về nguyên tắc, ta tán thành chủ trương Cải cách Ruộng đất.

Về phương pháp, ta có nên ban ơn cho nông dân không? Nhất định là không. Nông dân ta trong bao nghìn năm đã khổ cực dưới chế độ bóc lột phong kiến và một trăm năm nay dưới chế độ bóc lột thực dân. Đồng bào nông thôn ta lầm than như vậy, đã mất hết khí thế con người. Ta cần khôi phục khí thế của người nông dân, xây dựng cho họ tinh thần chủ nhân ông trên đất nước. Do đó ta thấy cần thiết phải phát động tư tưởng của họ để họ nhận được phân minh kẻ thù của họ, để họ vùng giậy nắm lấy quyền thế ở nông thôn.

Nhưng từ đây trở đi, ta thấy khởi phát các sai lầm. Sai lầm này, ông Trường Chinh đã nhận thấy là ở chỗ: ta quên hẳn ta hiện thời nắm chính quyền và chính quyền ấy, nếu ta biết sử dụng nó, khai thác nó một cách sáng suốt, nhất định ta vẫn thành công nhưng ta tránh được bao tai họa làm ta đau khổ hiện thời.

Con đường ông Trường Chinh đã đi để tiến tới kết luận ấy là con đường chính trị. Các anh em tôi là những nhà luật học, chỉ là nhà chuyên môn và lý luận trên cơ sở chuyên môn thôi, đã trông thấy kết luận ấy ngay từ khi chính sách phát động và Cải cách được đề ra. Tại sao? Vì giải pháp chính quyền cụ thể là giải pháp pháp lý, đảm bảo thắng lợi hoàn toàn của cách mạng nếu ta biết mang nó ra phục vụ chính trị và cách mạng.

Ta muốn gì? Tìm kẻ thù của nông dân, của cách mạng để tiêu diệt nó. Nhưng đồng thời nếu ta biết lo xa, nhìn xa, ta cũng không quên rằng công lý của cách mạng, muốn bảo toàn được uy tín và thắng lợi của cách mạng, phải biết đánh đúng địch. Khi đưa ra khẩu hiệu “thà chết 10 người oan còn hơn để sót một địch” thì khẩu hiệu này không những quá tả một cách vô lý mà phản lại cách mạng là đằng khác nữa. Muốn chứng minh điều này ta chỉ cần nhìn thực tế: kết quả sai lầm ta đã phạm khi thực hiện khẩu hiệu này rất tổn thiệt cho uy tín của cách mạng và cho bản thân bao nhiêu chiến sĩ cách mạng. Nếu không phải đó là phản lại cách mạng thì là gì?

Khẩu hiệu của pháp lý thì khác hẳn: “Thà 10 địch sót còn hơn một người bị kết án oan”. Thế ta có lo ngại rằng 10 địch sót không? Không, vì ta nắm chính quyền, vì cách mạng ta đã thành công. Như vậy kẻ thù của cách mạng chẳng sớm thì chậm, nhất định hoặc cải thiện, giác ngộ, hoặc lọt vào lưới của ta. Khẩu hiệu này lợi ở chỗ: không một người oan nào bị kết án. Do đó, không có các kết quả cực kỳ tai hại diễn ra hiện thời.

Làm thế nào thực hiện được khẩu hiệu ấy? Kinh nghiệm pháp lý của hàng nghìn năm lịch sử thế giới cho ta biết rằng ta có phương pháp để tìm đúng địch mà đánh, không đánh tràn lan, không đánh người vô tội. Tôi xin phép nhắc tóm tắt sau đây các nguyên tắc căn bản mà pháp lý nêu lên để đạt mục đích ấy.

Một nguyên tắc đầu tiên là không hình phạt các tội đã phạm quá lâu rồi mà bây giờ mới khám phá ra. Tại sao? Vì rằng vấn đề bằng chứng khó giải quyết được, tang vật đã mất, nhân chứng có người đã từ trần, có người không nhớ rõ các sự việc họ đã mục kích. Hơn nữa, sở dĩ hình luật phạt các tội, là vì các tội ấy đã xâm phạm vào trật tự xã hội: tác hại cho nạn nhân và gây tác dụng xấu trong quần chúng. Nhưng khi tội đã phạm quá lâu, trật tự xã hội hết bị xâm phạm rồi, nạn nhân không còn đau khổ, tác dụng xấu của tội cũng hết, thời gian đã hàn gắn các vết thương. Bây giờ lại vạch chuyện cũ thì không những khó thu thập được bằng chứng kết tội mà lại gây một sự náo động trong xã hội không cần thiết. Chính xã hội thấy “quên” lợi hơn là “nhớ”.

Một nguyên tắc thứ hai là trách nhiệm của phạm nhân thì chỉ một mình phạm nhân phải chịu, không có trách nhiệm chung của vợ con, của gia đình. Nêu trách nhiệm truớc hình luật của các người “có quan hệ” với phạm nhân không những là bất công mà lại còn gây các sự rung động vô ích trong xã hội. Hơn 400 năm nay không một nước Tây phương nào làm việc đó nữa. Trách nhiệm trước hình luật chỉ là một trách nhiệm cá nhân mà thôi. Không những thế, về phương diện nhân đạo, thì các phạm nhân quá già được miễn nghị, miễn tố và các vị thành niên được chiếu cố.

Môt nguyên tắc thứ ba là muốn kết án một người phải có bằng chứng xác đáng. Phải có nhân chứng là những kẻ đã mục kích sự phạm pháp và cung khai một cách cụ thể, rõ ràng, chắc chắn. Một nhân chứng thôi chưa đủ, ít ra cũng phải có hai nhân chứng cung khai phù hợp với nhau mới được coi là đáng kể. Cung khai của các nhân chứng phải ăn khớp với nhau và trong quá trình phạm pháp các tang vật thu được phải có tác dụng hợp lý, sát hợp với kết quả do cuộc điêù tra mang lại.

Một nguyên tắc thứ tư là thủ tục điều tra, xét xử phải bảo đảm quyền lợi của bị tố nhân. Bị tố nhân có quyền nhờ luật sư bào chữa cho mình, và khi thiếu điều kiện nhờ luật sư, khi nào là một trọng tội, Tòa phải cử luật sư bào chữa không, cho bị can. Trong tất cả, giai đoạn điều tra ở trình độ công an thẩm vấn trong phòng dự thẩm, buộc tội trước tòa, quyền lợi của công tố viện ngang với quyền lợi bị can, nghĩa là nếu công tố viện đưa hết lý lẽ để buộc tội, bị can đưa hết lý lẽ để minh oan. Cuộc đấu lý diễn ra trong tất cả quá trình điều tra, truy tố, xét xử giữa công tố viện và luật sư. Các vị thẩm phán ngồi xét xử phải là vô tư, đứng giữa để theo rõi cuộc đấu lý diễn ra dưới mắt mình. Như thế mới nhận định đúng và xử công minh. Toà án xét xử không chịu lệnh của ai trong khi xét xử, chỉ biết xét xử theo lương tâm của mình và căn cứ vào tài liệu trong hồ sơ, sau khi nghe hai tiếng chuông buộc tội và gỡ tội. Người thẩm phán phải được đủ đảm bảo để làm nhiệm vụ của mình mà không sợ ai khiển trách hay gây khó khăn cho mình được. Khi điều tra thẩm vấn, tuyệt đối cấm không được dùng phương pháp tra khảo, đánh đập, hành hạ bị can, mớm cung cho bị can, dọa nạt hay dụ dỗ hắn. Khi nào có điều nghi ngờ thì bị can được miễn nghị. Nếu bị kết án thì còn quyền chống án lên tòa trên. Nếu bị kết án tử hình thì lại còn quyền xin ân giảm trước vị Chủ tịch Chính phủ. Con người của bị can, trong tất cả quá trình truy tố và xét xử phải được tôn trọng triệt để, khi bị can ra trước tòa thì không được xiềng xích họ và không lúc nào được dùng nhục hình đối xử với họ.

Theo một nguyên tắc căn bản, không phải vì một người tác hại cho một người khác mà người ấy phải chịu trách nhiệm trước hình luật. Tác hại cho ai thì chỉ nêu trách nhiệm về phương diện dân sự, nghĩa là bồi thường thôi — của người đã tác hại. Muốn truy tố người ấy để thi hành hình luật đối với hắn thì phải chứng minh rằng hắn phạm một tội, nghĩa là phạm vào một điều khoản nào qui định trong hình luật, và hình luật không bao giờ có tác dụng đối với quá khứ cả: nếu hành động của một người diễn ra trong thời kỳ mà hình luật chưa quan niệm là một tội thì người ấy không thể mang ra truy tố được. Không những bị can phải phạm một tội đã qui định rồi trong pháp luật, mà ta lại còn phải xét xem rằng lúc phạm tội ấy bị can có ý thức, có ý chí phạm pháp hay không, hay là vô tình mà phạm pháp. Sự đối xử trong hai trường hợp ấy khác nhau.

Lúc tôi nhắc lại các nguyên tắc này thì có vị cho rằng như thế là phiền phức, phức tạp. Dĩ nhiên rồi, nhưng tất cả vấn đề là: ta có muốn giết người vô tội không? Nếu không thì không thể nào làm khác được. Hơn nữa, muốn nhận định vấn đề cho đúng, ta không nên đứng vào vị trí một người hiện thời không dây dưa với pháp luật, một người ở một cương vị chính quyền. Ta phải đứng vào cương vị của bị tố nhân; lúc ấy vấn đề rất sáng tỏ, không những ta đòi thi hành các nguyên tắc pháp luật, ta còn cố gắng tìm hiểu thêm các nguyên tắc mới để đảm bảo người oan khỏi bị chết.

Nếu mang ra áp dụng các nguyên tắc ấy vào cuộc Cải cách ruộng đất của ta, ta sẽ làm thế nào? Thủ tục cải cách cứ diễn bài nhưng sự trừng trị bọn cường hào gian ác hay phản động, ta sẽ không giao cho một tòa án nhân dân, đặc biệt như ta đã làm với tất cả sự thiếu sót về phương diện pháp lý mà ta đã biết. Trái lại, sau khi phát động tư tưởng của nông dân, ta sẽ nghe lời họ tố cáo kẻ thù của họ. Ta sẽ ủy nhiệm toà án nhân dân thường lập các hồ sơ, để tòa án, với bộ máy và kinh nghiệm của nó, tiếp tục điều tra, kiểm tra, lấy cung chứng, truy tố, luận tội, xét xử. Ta đảm bảo triệt để cho bị tố nhân quyền bào chữa của họ, ta yêu cầu các luật sư làm tròn nhiệm vụ của họ, ta tôn trọng triệt để con người của bị tố nhân. Ta chỉ thù ghét và kết án, trừng phạt tội của nó đã phạm thôi. Ta tin tưởng ở tòa án, ta đảm bảo cho các vị thẩm phán làm việc ngoài sự điều khiển của chính quyền, một cách biệt lập, tôi nói biệt lập chứ không phải độc lập, theo lương tâm của các vị và căn cứ vào hồ sơ và kết quả của cuộc thẩm vấn.

http://www.talawas.org/talaDB/showFile.php?res=4412&rb=0505

30/4 Có một thời muốn quên nhưng ...càng rất nhớ

Có một thời muốn quên nhưng ...càng rất nhớ
Trần Thị Hồng Sương
“… Khi đất nước rơi vào cơn suy thoái đạo đức nhân phẩm không thể cứ an nhiên làm thư lại hoạn quan cúi đầu nghe lệnh …”

Tôi may mắn đi qua cuộc chiến với ít thương tổn. Cuốn hút hòa nhập vào giai đoạn phức tạp sau chiến tranh, tôi suy ngẫm để xây dựng nhân sinh quan thế giới quan cho hành trình thời đại gập ghềnh sau 1975, đã đành không được như mong ước.

Dằng dặc 30 năm, không thể có được tâm lý cân bằng mà luôn chao đảo giữa quá khứ chiến tranh chết chóc, muốn chấm dứt và hiện tại dị thường khắc nghiệt, không muốn có; chao đảo giữa nỗi mừng đã im tiếng súng và thất vọng quá lớn vì thứ hoà bình không có an cư lạc nghiệp; chao đảo giữa nhu cầu thăng tiến nghề nghiệp và bế tắc kinh tế !

Một trật tự mới được thiết lập dưới quyền lực của trại tù và vũ khí của thời quân quản. Ai từng biết đều kinh sợ chánh quyền quân nhân, vì tính quân phiệt độc đoán và không có luật pháp nào bảo vệ dân.

Chế độ quân quản là một chiến trường dân sự giữa dân và người cầm quyền chỉ có một bên có vũ khí làm phương tiện đàn áp là còng số 8 và nhà tù ! Ai cũng mong thời gian khắc nghiệt này chóng qua, không ngờ kéo dài dưới nhiều hình thức suốt 30 năm.

Tận 2007 người làm chủ tịch, thủ tướng cũng không thực sự do dân bầu và đều gốc lính. Cung cách quân quản vẫn đậm nét, chỉ lo an ninh và giữ vững quyền lực, không cần gì khác! Con người khi đã cầm súng bắn vào một con người khác thì tâm lý luôn đáng sợ vì thói quen này khiến luôn sao vào khuynh hướng giải quyết khác biệt bằng bạo lực ! Dân chúng mong hoà bình để có cuộc sống tốt hơn nhưng chỉ khác hơn chứ không tốt hơn.

Một nhân tâm thương tổn, xao xuyến giữa một xã hội bị phá rối tung lên, bỏ ngỏ... Giá trị cuộc sống bị đảo lộn, dần dà trở về thời... lạc hậu sơ khai. Những người đọc không thông, viết không thạo mà đăng dàn diễn thuyết, giáo dục, phê bình. Dưới sự bảo trợ của quyền lực độc đoán, đứng ra lãnh đạo các ngành khoa học, văn hoá xã hội của một Tỉnh trên hai triệu dân ! Sinh viên Sàigòn có dịp cười hoài ông Thầy dạy đại học viết Carbon hoá trị bốn thành năm và gọi là “Ông Thầy Carbon năm cẳng”. Thầy giáo dạy tiếng Pháp vào gặp sinh viên học trung học Pháp Jean Jacque Rousseau nói thạo tiếng Pháp như Tây bèn xin chuyển ngành!

Nếu sau 1954 miền Nam có câu chuyện cười và hình vẽ:”Ba Việt Cộng đeo cọng lá đu đủ không gãy !” để mô tả sự cam chịu gian khổ quá mức tưởng tượng của con người, vừa gợi ra một chút thương cảm cùng mối hoài nghi, chịu đựng như thế đã không đạt được điều gì, thời sau 1975 này có một câu mô tả tóm tắt: “Ba ông đầu tỉnh cộng lại được lớp 12!” mô tả trình độ thấp kém đến ngạc nhiên vừa gợi ra nỗi lo lắng chán nản vì người dốt dẫn đường chắc chắn sẽ sai ! Thang giá trị này không mở ngõ tương lai mà sẽ đóng khung con người trong u mê và khắc nghiệt, cho nên đi đến tình cảnh: “Cột đèn có chân cũng bỏ đi!”

Như bất cứ người dân Sàigòn nào tôi muốn và đòi chấm dứt chiến tranh qua thương lượng để VN có ba điều ước: “Hoà bình, Thống nhất và có chánh quyền tốt hơn”. Nỗi mong chờ sau chiến tranh sẽ là hoà bình an lạc cho mọi người và nối vòng tay lớn xây dựng đất nước đã tan thành mây khói .


Trong cơn mê sảng “giải phóng”


Gia đình tôi sớm nhận ra được bế tắc tương lai và quyết định ra đi. Các em tôi đều đến tuổi vào đại học, nhưng kinh tế kiểu này lo không nổi, chánh trị kiểu này không dành chỗ cho người có học, có giáo dục trung thực, đó là còn chưa nói đến người có tài ! Cách ly mâu thuẫn là giải pháp tốt nhất trong giai đoạn này. Chánh sách tiếp quản và điều hành xã hội khắc nghiệt, có vẻ là bình thường theo cách hiểu của miền Bắc đã là một quân trường lớn, nhưng với dân miền Nam thành đe dọa hoang mang. Người đi học tập không có án để còn biết mình phạm tội gì và chờ ngày về. Không ai còn thấy được tương lai.

Tôi từng có ấn tượng và cảm thương sâu sắc khi nhìn sâu vào ánh mắt phẩn uất của đứa trẻ, bị gia đình nghi oan, hạ nhục thẳng tay đánh đập. Không chống lại được, cháu đã thất vọng, nửa khuya băng mình vào đêm tối, bỏ đi hoang. Tôi nhận ra nỗi đau đớn tinh thần gây tuyệt vọng không hề nhỏ nên tuyệt đối không quát nạt, không đánh trẻ.


Cung Oán ngâm khúc có câu:
“Giết nhau chẳng cái Lưu Cầu,
Giết nhau bằng cái u sầu độc chưa !”

Lúc này, dù tôi không từng tận mắt chứng kiến cảnh trại tù cải tạo, dưới mỹ danh trại học tâp, nhưng tôi có thể quán tưởng được lòng người dân Việt miền Nam đã đong đầy phẩn hận và thù ghét. CSVN không giết, chỉ vì lệnh trên còn tránh phản ứng quốc tế chứ không phải vì tình đồng bào đồng loại. Người Việt nơi này nhìn nhau như kẻ thù đáng chết nên không thiếu cách như bỏ đói để lưu đày ý thức, triệt hạ lòng tin, lấy đi quyền sống, chà đạp nhân phẩm... Đó là con đường nuôi lớn oán hờn, chia rẽ dân tộc! Một lần tôi được nghe kể một sĩ quan VNCH nhưng lại là con rể một gia đình cách mạng, trong trại đã xởi lởi làm thân nhưng bị kênh kiệu quát: “Ai là đồng chí với bọn Ngụy !”. Anh này sau đó đã vượt biên. Trong suốt 30 năm sống trong nước, dù làm việc chung, lòng tự trọng khiến tôi kiêng kỵ nhất là chủ động làm thân, tuyệt đối không gọi các đảng viên là đồng chí ! Từ “đồng chí” đối với tôi đã thành lố bịch khi quá nhiều người cao ngạo ngu xuẩn muốn biến nó thành hố ngăn cách giữa con người cùng là người VN !

Vì ngộ nhận về cuộc nội chiến vô ích, nhưng được cho mang mỹ danh đầy thu hút là “chống Mỹ cứu nước“, vì được dạy rằng giết những người được gán là Mỹ Ngụy là sứ mệnh thiêng liêng bảo vệ tổ quốc, cán binh VC và lính Bắc Việt đã hạ nhục người cùng mang dòng máu đỏ da vàng khiến cho những người bị cho là kẻ thù này khó thể quên và không dễ dàng tha thứ... Là người lính làm sao những người này có thể biết đến hậu quả sẽ lan rộng trong gia đình thân tộc kẻ bị hạ nhục và kéo dài suốt một đời người.

Đảng CSVN biện hộ cho là do sợ bất ổn, nhưng dân có quyền phán xét, lãnh đạo mà không có biện pháp thích đáng, không giữ lời hứa bày mưu lừa gạt, là lãnh đạo gì ? Đó là lãnh đạo tồi là hình ảnh tù trưởng chốn rừng già, chỉ theo sau để thu vén đổ nát của một xã hội tự vận hành theo quy luật thiên nhiên sao ?

Nếu sợ thì biết bao nhiêu điều mặc sức tưởng tượng ra để sợ, chỉ vì sợ mà giam người không án những 18, 20 năm! Phải rồi, Staline từng giết cả đoàn quân nên chuyện giết hết sĩ quan Ngụy cho xong, kiểu “chết một con đỡ một lon gạo!”. CS Bắc Việt trongTết Mậu Thân ở Huế đã thảm sát ba ngàn người là một dấu ấn lịch sử thảm sát đặc biệt của CS là thảm sát chính dân mình . Không ít người CS cho giam giữ sĩ quan ngụy như thế là quá ư... nhân đạo ! Lịch sử phải cám ơn nền dân chủ Mỹ đã kềm chế khiến cho giới quân sự Mỹ không dùng bom nguyên tử để giành chiến thắng !

Ở lại Việt Nam, giống như tất cả người phía Bắc lẫn Nam ai cũng bị phân loại và phân biệt đối xử ít nhiều theo từng nhóm. Dù không đến độ ức hiếp nhưng tôi nhìn khá rõ việc bị tước hết quyền lợi trong chánh sách cào bằng. Không ai trong gia đình tôi phải đi học tập cải tạo nên tôi cũng ít mâu thuẩn nhưng không làm sao có thể khen điều dỡ, không làm sao nghe theo việc làm mà mình biết chắc chắn thất bại. Chánh quyền là chánh quyền, còn dân chúng là dân chúng.

Nếu đi sâu vào cuộc sống thật sự không phải không có người tìm được nơi quyền lực mới chốn dung thân hài lòng. Có những cuộc hôn nhân với quan niệm mới mẻ mà giới trình độ giáo dục sơ trung với những người mới có chức vụ cao. Trước đây thời Mỹ sang VN làm chuyên gia, có Bác sĩ Mỹ cưới một y công (hộ lý) ít học nhưng trẻ xinh xắn làm vợ đàng hoàng. Bác sĩ Mỹ, nhưng người Mỹ tạp chủng, Bác sĩ này không cao lớn, không xứng với vóc dáng gái Châu Âu nên chọn vợ Việt là có lý do thích đáng! Mọi người chúc mừng vì cô bé may mắn đổi đời như trúng số ! Nếu không có cuộc hôn nhân dị tộc chênh lệch trình độ này, cô bé chỉ là cô công nhân vệ sinh trong bệnh viện, nghèo khó chật vật suốt đời! Phụ nữ VN không có nhiều dịp tiếp cận người Mỹ và chuyện “me Tây” còn bị dư luận xã hội cho là xấu đã là nếp gắp của nhãn quan. Hai chục năm sau gặp lại không còn dấu vết gì quá khứ, cô đã là một mệnh phụ hạnh phúc ở Mỹ với hai đứa con lai Mỹ Việt thật xinh xắn.

Giới làm chánh trị như Uỷ Ban bị quản lý chặt chẻ, nhưng các ngành công nhân, giáo viên, y tá cán sự miền Nam, gia đình nghèo, vui vẻ khi lấy chồng Bác sĩ, Nha sĩ cách mạng, giám đốc phó giám đốc các công ty đang nắm quyền tiếp quản. Không thể nói là không có sự hài lòng phấn chấn trong giới sơ trung. Các người có thân nhân cách mạng được chọn lựa vào các chức vụ thay thế cũng khá yên thân, yên tâm.

Về an ninh nhóm thanh niên không liên quan gì với ngụy quân ngụy quyền được trao cho nhiệm vụ an ninh. Nhóm này ít học lại đa số rơi vào thành phần xấu của xã hội củ, hình thành nhóm được gọi là “cách mạng 30 ” làm chỉ điểm làm đặc tình, lợi dụng trả ân oán cá nhân, góp phần cho thảm kịch của chánh sách tiếp quản !

Giống như miền Bắc trong CCRĐ, CS miền Nam có được một xã hội cấp thấp ủng hộ.
Vấn đề khó thấy là những người này không tự sống được. Không thể nhà máy mà chỉ có công nhân hò hét lao xao, không có kỹ sư tổ chức lao động. Con chó chạy ngang bảo con mèo cũng khen đúng, đã xảy ra khá phổ biến giữa các đảng viên cá nhân ích kỷ, tranh lấy sự hài lòng đề bạt. Mất đoàn kết vì cương trực kháng cự bất công sai trái đấu tranh nội bộ đảng cũng có xảy ra! Tướng Trần Văn Trà , Ông Tạ Bá Tòng và nhóm cựu kháng chiến , Ông Trần Độ...

Người có lương tâm phải tránh con đường cơ hội kiểu đời đục khuấy thêm bùn, đời say ta cùng uống cho thêm phần ngất ngưởng! Trí thức tất phải mang suy xét kiểu Ông thuyền chài khuyên Khuất Nguyên tùy cơ ứng biến. Không cần vật vã, thất chí hay điên loạn khi sa chân rơi vào quyền lực đen mà khi chưa thể làm xoay chìu vận mệnh thì:

Sông Tương nước chảy trong veo,
Trong, thời ta giặt cái lèo mũ ta ,
Sông Tương nước đục chảy ra ,
Thì ta xuống đấy, để mà rửa chân !

Dù đảng ra sức hò hét, hai lãnh vực Dân-Đảng cứ từ từ phân ly mạnh mẽ. Như hai đường ray không có điểm gặp nhau. Tôi sống trong kẻ hở đó, vận dụng nhận thức “khôn chết, dại chết, biết mới sống“. Sống sao để không cần dựa lưng vào quyền lực chánh quyền, mà vẫn có thể lần lựa tạm yên ổn sinh sống.

Khi không có lựa chọn nào khác thì cứ tận nhân lực làm thật tốt chuyện gì thấy đúng và điều khiển công việc được. Một nhà tư tưởng nói: “Con người chỉ có quyền lực thật sự trên tài năng và đức độ của chính mình.” Sẽ không chủ động và ít thành công nếu nhờ vào sức người, trông chờ sự khen chê yêu ghét của người khác.

Người dân Cần Thơ thể hiện trong việc miền Nam đang đón nhận những con người CSVN này là ai, hung ác, bạo tàn hay cứu nước thương dân như tự xưng ! Phải cố công xây dựng nếu có tiến bộ thay đổi thì tốt, còn nếu không thì ngày nào đó khi dứt khoát buông bỏ, không có gì hối tiếc. An tâm không sai lầm bởi đã hiểu tường tận vật mình vứt bỏ ! Trí thức không làm chuyện không hiệu quả và không thể mang tư duy sát nhân hay bất công để tranh sống như những gì người lính CSVN mông muội coi là lẽ tự nhiên.
Sẽ không để có chuyện sống không đúng đạo lý làm người hay vô tình đánh rơi điều quý giá !

Thật khó khăn mang một lương tâm chân chánh và cầu toàn vào môi trường chánh trị . Nhưng tôi cho rằng từng người VN phải đóng góp vào xã hội một bước tiến thì xã hội mới tiến được. Đây là xu thế chánh trị xã hội rất mới mẻ, là điểm sáng ghép vào chủ nghĩa tư bản để thành tư bản hiện đại. Hàn quốc vận động người kinh doanh phải có trách nhiệm xã hội và lương tâm nghề nghiệp. Không phải chỉ có Bác sĩ Dược sĩ là người chạm tay vào sinh mệnh con người mới phải có lời thề. Doanh nhân trẻ Hàn quốc lấy mục đích là chỉ sản xuất sản phẩm chất lượng tin cậy, không hàng gian hàng giả như ...Trung Quốc!

Việc khẳng định ra xấu-tốt, hay-dở, đúng-sai không hề dễ dàng, trắng đen rành mạch như ta từng nghĩ. Rồi dứt tình cũng không phải dễ. Quá nhiều lúc chẳng đành lòng, thương hại nhau như một con người chẳng may không thể tự biết mình vong thân vì nhiều ngộ nhận sai lầm, thương hại những mảnh đời cũng khốn khó rách nát, rồi lại giận cho việc rơi tiếp vào sai lầm và ích kỷ. Một quá khứ quá khổ nghèo hình thành tâm lý khư khư giữ lấy miếng bánh nhỏ nhoi có được, như giữ chặt một báu vật và không biết làm gì khác hơn cho mình, và làm gì cho khác cho ai dù mang danh phận và chất chồng nhiệm vụ ! Giống như nhà có đứa con hư, cứ nay lần mai lựa, chờ mong tự biết quay về. Có muốn làm gì thì trước tiên là lo cưới vợ để thêm người êm ái giữ bước chân lầm lạc !

Quá trình suy nghĩ của tôi như là dòng chảy tự nhiên, nhưng nếu đọc Khổng Tử sẽ lý giải được quá trình sống đó một cách khá phù hợp. Nếu diễn đạt theo cách nhìn hiện đại đó là các thông số định thời còn rất phù hợp trong hành trình tiếp cận chân lý và sự thật trong cuộc sống đương đại: Chỉ duy có ý tưởng thấu mệnh trời tôi cho là phải thay bằng thấu hiểu âm mưu quốc tế và sự cạnh tranh quyền lực, tiền bạc ích kỷ giữa con người. Ngoài ra là những định thời khá chính xác: “Mười lăm tuổi, ta lập chí học hành. Ba mươi tuổi ta lập thân. Bốn mươi tuổi ta giải thóat được mọi ngờ vực. Năm mươi tuổi ta hiểu thấu mệnh trời. Sáu mươi tuổi ta biện giải được chân ngụy. Bảy mươi tuổi ta sở đắc được ý nguyện.”

Làm chánh trị nếu quyết định theo đạo lý không nhẫn tâm thì khó thắng cho nên không thể lấy thắng thua để luận anh hùng gian hùng ! Nếu người CSVN quyết thắng thì tôi e lòng khoan dung kiểu gì dành cho nhau cũng không đúng chổ, trung thực không đúng lúc và chắc chắn sẽ tự gánh hoạ vào thân. Giáo lý nhà Phật là Đại hùng-Đại lực-Đại từ bi chứ không chỉ đại từ bi. Nhưng mỗi con người có quyền có một chốn dung thân an lành nếu không gây hại cho người khác.

Tôi còn không mất hết lòng tin ở hai điều, một đó cũng là con người đang tiếp cận cuộc sống mới và khi không mù thì phải thấy, thứ hai là người VN và may mắn nhất là người Miền Nam còn giữ nguyên truyền thống “một giọt máu đào hơn ao nước lã”.

Đọc lịch sử bi thảm CCRĐ hay việc tranh quyền giữa người CS trong đảng, và biết giới cầm quyền từng không chùng tay triệt hạ người muốn thay đổi, làm sao cho khỏi thấy thất vọng? Nhưng thời gian cũng đã phô bày chân giả, chắc chắn ngày càng nhiều người rời bỏ ngộ nhận. Số cơ hội trong đảng đang chiếm đa số, nên không dễ thiết lập lại kỷ cương .

VN đã phải 100 năm mới cởi được ách nô lệ của Pháp. Bao nhiêu trăm năm VN không cởi được ách phong kiến, rồi bao nhiêu năm nữa để cởi bỏ ách CS? Sao đất nước VN cứ rơi mãi vào điều tai họa? Chắc chắn do lãnh đạo CSVN không có tầm vóc, mang tri thức đầy dẫy ngộ nhận và bám giữ đặc quyền. Nguy hiểm chính là thành phần cơ hợi chánh trị hiện nay chiếm đa số trong đảng cầm quyền...

Từ 1989, tôi có những khoảng thời gian hiếm hoi thụ hưởng hòa bình. Đó là những chuyến du lịch dọc dài đất nước, ra Hà Nội đến biên giới VN-Trung Quốc, cuộc sống tôi có phần phong phú. Các chuyến tham dự hội thảo, những lúc cùng bạn bè quốc tế thảo luận, tìm kiếm trong dị biệt một số chân lý vượt lên trên các bất đồng để cải sửa mối quan hệ con người-con người, đã giúp tôi tiếp cận nhiều nẻo tư duy cao xa hơn và đầy cảm hứng. Nếu ai cũng được như tôi thì sẽ không có nhiều chuyện để nói nhưng chiến tranh khiến quá nhiều số phận bị cơn lốc dử dằn này thổi đi tan tác quay cuồng.

Nếu phải có kết luận ngắn thì có thể tóm một câu thế này: người CSVN đã vừa dở vừa sai. Nếu thật sự muốn hoà giải phải trả lại công bằng cho người bị thiệt thòi. Thứ hai những người từng sống ở miền Nam hay nay sống ở các nước dân chủ tự do không bao giờ có thể cho là CSVN là chế độ đúng, tiến bộ. Cần có thay đổi từ căn bản mới lấy được lòng tin.Nếu cứ lãnh đạo tầm cỡ cô du kích, phán xét như trẻ con nói lẫy: “Ai biểu tự bỏ đi làm chi, chết ráng chịu !”, e chẳng ai chịu mở lòng! Không một ai thấy nổi trách nhiệm, không biết gì về tổ chức chánh trị xã hội. Không thể nào thành công với những người làm chánh trị thời quân quản, với khẩu súng và chiếc còng. Hiện nay với những con người là quân nhân và những người là bản sao vô tâm thức, là người máy được lập trình chỉ mang sức hủy diệt và phủ sóng điều khiển từ xa, phát biểu như chiếc radio phát thanh, thì cũng khó mong có thể tranh luận thay đổi gì !

Du kích Cần Thơ vẫn đầy vẻ tự hào dù không đánh mà thắng, không biết gì các dàn xếp quốc tế, bỗng dưng làm người quyền tước như phép mầu chưa từng dám mơ, nên ngưỡng mộ Hà Nội hết lòng. Ngoài Hà Nội hướng dẫn gì là lo “quán triệt” làm theo. Từ quán triệt có lẽ là từ “hàn lâm” được các cô các bà du kích nói nhiều nhất ! Từ những quyền lực trên trời rơi xuống đã nuôi lớn trong trí người đảng viên CSVN óc đồng bóng vĩ cuồng như hình ảnh ông Nguyễn Tất Thành và con đường làm lãnh tụ theo cách mượn tên, tung tin đồn quý tướng mắt hai tròng, nhờ xảo thuật phim ảnh... để thu hút lòng tin của người dân dốt nát thời 1945 bị Pháp dìm trong mông muội trì độn.

Trong rừng sâu có những người làm nghề pháp sư, tung tin ma quái gây chết chóc bệnh tật, làm mọi cách ma mị để được tin là thần linh giao phó nhiệm vụ chăn dắt ban phát tai họa hay an lành... Nông thôn VN cũng không thiếu người có chút thông minh quyền biến, giàu óc tưởng tượng bị ước mơ quyền lực thôi thúc, biến mình thành đồng bóng dần dà mang óc vĩ cuồng tin mình là thiên sứ của thần linh ...Trong khói nhang ma mị ông đồng, bà bóng, xác cô, xác cậu, gieo lòng tin huyễn hoặc là được đấng siêu phàm giao quyền điều khiển con người, có quyền năng cải sửa mệnh trời, ban bố sức khỏe, may mắn ...

Sống trong nước tôi thấu hiểu định kiến, tầm hiểu biết hạn chế đến ngạc nhiên của người CSVN. Có thân nhân khắp cùng thế giới, kể cả em rể cháu rể người nước ngoài tôi thấu hiểu phần nào định kiến và tri thức xã hội rất khác của Việt Kiều.

Trong 30 năm suy tư từ thực tế và truy tìm tư liệu lịch sử, tự kiến tạo cho mình một con đường nhận thức để đến với sự thật. Sự thật không tự hiển lộ. Các ngộ nhận đều do tiếp thu các tuyên truyền xã hội một cách quá đơn giản trong khi phần ngầm của chánh trị vô cùng lớn và quá phức tạp với nghĩ suy đơn giản của một du kích hay bộ đội. Dù sự thu hút của chân lý mạnh mẽ nhưng đừng ngạc nhiên vì sự thật, điều tốt, không phải đương nhiên được hoan nghênh !

Cách mạng là một danh từ đẫm máu, một sự kiện đột ngột bùng nổ gây thương vong như một quả tạc đạn. Cách mạng dù tốt cũng khó thích ứng. Nguy hiểm là giống như chiến tranh người đưa ra cuộc cách mạng xã hội không điều khiển được. Cách mạng rất giống một cuộc biểu tình bị lợi dụng, kích động phá hoại. Một khi bản năng bầy đàn chổi dậy thì khó thể ngăn cản. Cho nên sau này người ta phải cho từ cách mạng một ý nghĩa khác cách mạng hoa hồng, cách mạng nhung không bạo lực khác với cách mạng của CS ! Cách mạng luôn là ý tưởng thu hút giống như ánh đèn thu hút những con thiêu thân, liều chết để đến với vinh quang. Lenin cho Tôn giáo là ma túy để thay vào đó loại ma túy khác mang tính hủy diệt, nguy hiểm hơn ngàn lần là “cách mạng bạo lực” !

Dân tộc thiêu thân VN miền Bắc dấn thân làm cách mạng bạo lực, thực sự chỉ là cuộc nội chiến. Băng mình, lao vào rừng núi, tự kiếm tìm cái chết đã đành, còn khiến một miền Nam đang trên đà xây dựng, làm những bước đột phá nội tại là cởi ách đô hộ Pháp rất khó khăn đã bị nhiều thế lực ngăn cản dẫn đến thất bại. Áp lực chánh trị ác đè nặng, gần nhất là Trung Quốc và Pháp, tầm vóc nhỏ bé của chính con người VN đã tạo chết chóc. Người VN đã đánh rơi biết bao điều quý giá, biết bao nhiêu nhân tài đất nước bị sát hại, bỏ qua quá nhiều cơ hội chọn lựa tốt hơn.

Khi sự thật lịch sử bộc lộ mới thấy ra, chánh trường không đạo lý giống thương trường như đúc. Chánh trường độc tài giống kinh tế bao cấp là không có gì khác để chọn lựa. Tuy vậy, con người ai cũng có điểm sáng lương tri trí tuệ nên phản tỉnh tự vấn lương tâm, không thể không có! Chính vì nỗi sợ này mà các đoàn quân miền Bắc đều có chánh trị viên chăn dắt, ngăn chặn bóp chết mọi suy xét khác từ khi mới manh nha như trứng nước.

Miền Bắc là một quân trường kỷ luật sắt như thế. Dân được xem như những người phải thực hiện sứ mệnh được giao để có miếng ăn do nhà nước nắm giữ và ban phát. Ai nấy xếp hàng im ắng chờ lượt mình...Người bộ đội CSVN đi như con ngựa bị che hai mắt, cúi gằm vì chỉ có thể thấy rõ đường đi dưới chân, được dẫn đường theo tiếng quát và chiếc roi của người xà ích CS! Trên đầu là mặt trời, mặt trăng Liên Xô Trung Quốc, được ca ngợi hùng cường thắng lợi mạnh nhất thế giới, để anh bộ đội Cụ Hồ ngắm nhìn nuôi lớn ão vọng. Ngôi sao Nguyễn tất Thành được ca ngợi sáng suốt..cứ bước theo, để rồi thảng thốt như Thùy Trâm:

Bây giờ trời nước mênh mông,
Bác ơi có thấu tấm lòng trẻ thơ !

Nếu không suy nghiệm thì ít ai hiểu nổi lời phê phán: “Dân Nga là con tin của Tổng Thống Putin !”, như lời phê phán miền Bắc là nhà tù lớn dân là tù nhân của đảng CSVN. Giống tâm lý người tù, phải chấp nhận, không chống lại nổi “sắt cứng, tường dày”, người tù sẽ quay ra chen nhau hưởng một chút nắng lọt-gió lùa. Khác đôi mắt người tù, còn thấy rõ sắt cứng, tường cao để tìm kế thoát thân. Tuyên truyền ngăn cản sự thật, lũng đoạn tư duy, bao vây nhận thức là những bức tường tư duy khó nhận biết hơn...

Không nói đến các tác phẩm tô hồng chiến tranh vệ quốc, ngay khi đọc Bảo Ninh qua tác phẩm Nỗi buồn chiến tranh độc giả nhìn ra vũng máu, đầm lầy kinh khiếp của chiến trường, hạ con người xuống hàng súc vật tranh sống, nhưng quả thật không tìm ra dấu vết sự trỗi dậy kiếm tìm chân lý và kháng cự sai lầm, chắc chắn là có và cũng chắc chắn là chưa thể dám nói ra... vậy mà đã bị nhanh tay bóp chết.

Không khác thiên đàng hứa hẹn cho người đánh bom liều chết Hồi giáo là bao, thanh niên miền Bắc được du vào chiến dịch quảng bá mời gọi của vinh quang hứa hẹn khi trở về, sau chiến tranh, cùng với trừng phạt sỉ nhục nặng nề cho cả dòng họ nếu làm khác. Nhưng mấy ai đi mà có ngày về hay về mà toàn vẹn ? Viễn ảnh chiến thắng, làm người hùng trong hội Hoa đăng được ngợi ca, không có con đường nào khác.Thế là thanh niên bị du dần đến thế tự nguyện bắt buộc. Khi tự chọn lựa số phận, tự nguyện không xin lương thực, để rồi khi đối mặt với chiến trường khắc nghiệt, khi đói cơm khát tình không trách được ai ! Số phận Thùy Trâm khá điển hình cho bao nhiêu thanh niên miền Bắc đồng cảnh ngộ !

Không một thanh niên nào miền Bắc đọc được lời khuyên sau đây của nhà bác học Albert Einstein: “Đi quân dịch là nộp mình cho cho bộ máy tàn sát mà đằng sau nó là ba thế lực hùng mạnh: sự ngu xuẩn, sự khiếp sợ và sự hám lợi.”

Lãnh đạo miền Bắc nướng quân lùa dân vào chổ chết, chắc cũng không từng chiêm nghiệm câu nói này của Albert Einstein : ”Kẻ nào thấy cuộc sống của mình và của đồng loại là vô nghĩa, kẻ đó không những chỉ bất hạnh mà còn hầu như không thể sống được.”
Không ai ở miền Bắc dám nói, thảo luận suy nghĩ mảy may gì về phần ngầm của chiến tranh. Chính là ngành kinh doanh vũ khí và chạy đua vũ trang nuôi dưỡng chủ nghĩa quân sự . Đó mới là mối đe dọa hoà bình thật sự . Albert Einstein chống chủ nghĩa quân sự và không tán thành kế hoạch làm bom H mà đề xuất kế hoạch Hoà bình vĩnh cửu ...

Đến 2006 thế giới mới thống nhất mô hình và kế sách để có hoà bình vĩnh cửu. Trong lời tuyên dương của Uỷ ban Nobel Hòa bình 2006 có đoạn viết: “Hòa bình vĩnh cửu không thể có được trừ khi những nhóm dân số lớn tìm được cách thoát ra khỏi tình trạng nghèo đói. Hình thức tiểu tín dụng là một phương cách như vậy. Sự phát triển từ bên dưới cũng phục vụ cho sự tiến bộ về dân chủ và nhân quyền... Yunus và Ngân hàng Grameem đã chứng minh rằng ngay cả những người nghèo khổ nhất trong những người nghèo khổ cũng có thể tự tìm cách cải thiện cuộc đời của họ.”

Thật sự với nhà khoa học xã hội, dân số và sinh đẻ kế hoạch phải là kế sách hàng đầu nhưng thường vướng mắc với nhà thờ, khó được công khai ! Người Mỹ có cách làm tránh va chạm trong chương trình cưởng bách giáo dục , chăm sóc u tế bắt buộc . Chương trình “Không có trẻ em nào bị tụt hậu “ ( No child left behind ) buộc cha mẹ và nhà trường mỗi con người sinh ra đời đều được chăm sóc thật hoàn thiện . Cha mẹ không hoàn thành nhiệm vụ có thể bị tù bị tước quyền nuôi con ...

Dân Sàigòn từng nhận định người VN ta có chung một cuộc chiến cần chấm dứt chứ không cần thắng thua, bằng thương lượng chứ không phải bằng chiến tranh. Nếu thật sự Nam Bắc đều yêu nước thì không thể có chuyện không thương lượng được.

Dân chúng miền Nam không phải là Mỹ nên đã không tán thành chủ nghĩa quân sự, theo chứng lý lịch sử tóm tắt qua phát biểu của Tổng thống Bush nói VNCH không chịu chiến đấu cho tự do nên không nay có tự do ! Đó là khoảng cách của Nam VN và Mỹ. Nhiều người Việt tự ái nhưng là người VN ta phải mừng mới phải. Đó là tâm thức dân tộc VN cao đã giúp miền Nam thoát ra khỏi mời gọi của vinh quang chiến thắng khi điều đó phải xây trên xác chết trên máu xương người Việt cùng máu đỏ da vàng !

Không có vinh quang nào cho người Việt khi gia tài của mẹ là “một rừng xương khô, một núi đầy mồ !”. Khoãng 10, 15 năm sau người dân Việt hai miền đã từ từ nhận ra thân phận nạn nhân của các thế lực Quốc tế và CS sai lầm! Đã hiểu hai miền VN có một quá khứ để quên, nên cùng nhìn nhận nhau trong tình thân thiện thậm chí đã gắn bó qua hôn nhân. Nhưng đảng và chánh quyền CSVN thì sa vào sai lầm tiếp là tham nhũng kết bè trong đảng, không muốn thay đổi nhất là về dân chủ nhân quyền. Tuyên bố gần đây nhất mục tiêu chỉ là phấn đấu ngoại giao tốt với nước ngoài chứ không có tự do nhân quyền với lối ngụy biện từng giam giữ người không án là ....sợ bất ổn !

Người Miền Nam có đề phòng, không chấp nhận CS, nhưng không từng nghĩ quá xấu, quá dứt tình về chánh quyền miền Bắc. Sau 1975 khi biết có lệnh dội bom tan nát Sàigòn, mới thấy bộ máy quân phiệt Hà Nội điên cuồng say máu thế nào! Từ sự thể này thật sự không khỏi nhiều lần nghĩ đến một giả dụ, nếu Mỹ không can thiệp mang ra ngoài nước 130.000 người, thì CSVN có sát hại hết các sĩ quan VNCH cao cấp không, có tắm máu không ? Bộ máy quân sự Mỹ tin là có, vợ con sĩ quan miền Trung tin là có, bằng chứng dựa vào các câu chuyện thảm sát Tết Mậu Thân ở Huế ít nhất là 3.000 người !

Người đảng viên CSVN dù hào hứng với chiến thắng cũng không hạnh phúc gì, chính họ cũng là kẻ vong thân, gánh chịu nhiều mất mát. Ngày hòa bình nôn nóng, cồn cả đi tìm mộ người thân. Họ sống không thôi sợ hải, cái sợ hải của kẻ đi giết người sợ bị giết...

Nhiều người muốn VN không nên có ông Nguyễn tất Thành dù là làm một con dân, nhưng biết làm sao khi đã có! Khi không có Nguyễn Tất Thành thì còn Trần Phú, Lê Hồng Phong, Nguyễn Thị Minh Khai, Châu Văn Liêm, Nguyễn Thiệu...nối dài bàn tay nhuộm máu của Staline ! hại thay còn có những Tố Hữu và thư lại tôn sùng Stalin hơn cả cha mẹ và mang cả Tây Tàu lên bàn thờ tổ quốc !

Khoảng năm 1988 lúc tôi còn chưa thể biết nhiều về lịch sử vì bận rộn và chưa có Internet để có một thế giới liên thông, truy cập thông tin thuận lợi, tôi có dịp trao đổi với nhiều bạn bè quốc tế và tôi chợt chú ý một câu nói . Có lẽ cuối cùng tôi phải thở dài thú nhận, là câu nói đó, lời kết luận ngắn của một giáo sư người Mỹ nói với tôi, chính là điều đúng nhất và đáng tiếc nhất: “Phải chi Ông Hồ Chí Minh đừng là Cộng Sản !”.

Cụ Hồ Học Lãm tức Hồ Chí Minh chưa từng là Cộng Sản, uy danh cụ Lãm tổ chức của cụ khiến ông Nguyễn Tất Thành ngưỡng mộ. Sau khi Cụ Hồ Học Lãm mất, tên HCM bị chiếm dụng. Cụ Hồ Học Lãm không trao gửi ủy thác cho Nguyễn Tất Thành nên lịch sử công bằng, phải trả tên HCM cho Cụ Lãm. Ông Nguyễn Tất Thành từng trả tên Nguyễn Ái Quốc nên bây giờ cuối cùng, cái gì của Jesus phải trả về cho Jesus, cái gì của Cesar phải trả về cho Cesar là chuyện cần được coi bình thường.

Trong tay ông Nguyễn Tất Thành tên Hồ Chí Minh trở thành lừng danh cộng sản với đặc thù “Bạo lực cách mạng“ qua Cải Cách Ruộng Đất và Nhân Văn Giai Phẩm kinh hoàng. Ông Nguyễn Tất Thành đi ngược lại tư duy nhân bản thời lúc đó là “ chuyển biến hòa bình“( peace evolution) ! Ông Nguyễn Tất Thành áp dụng “đấu tranh giai cấp”, tiến hành phân loại dân chúng và gây ra tình trạng ghen ghét, chèn ép, khinh miệt, đội đạp nhau thay vì phấn đấu học hành để có đẳng cấp qua học vấn và đủ khả năng giải quyết công việc xã hội.

Thật đáng ngưỡng mộ khi cách đây hơn 2.500 năm Đức Phật đã có tư duy nhân bản: "Không có giai cấp trong dòng máu cùng đỏ và dòng nước mắt cùng mặn" và nỗ lực xóa tan sự phân biệt giai cấp. Nước Mỹ xoá sổ giai cấp bằng luật pháp ! Không ai mới sinh ra đời đã bị uy hiếp lưu đày mãn kiếp một cách bất công vô lý chỉ vì quá khứ của cha mẹ hay giai cấp xuất thân hay màu da vàng trắng đỏ ...

Làm dân có được một chánh quyền tiến bộ quả là phúc phận . Phải đấu tranh để sống thường là hoạ diệt thân nhản tiền, không ai mong. Người Việt với nhau mà giết nhau như thời 1945-1954 là nhẫn tâm thất đức ! Phải làm đúng đạo làm người, đúng danh phận làm dân Việt, đúng mục đích có được hoà bình an lạc cho mọi người .

Khi đất nước rơi vào cơn suy thoái đạo đức nhân phẩm không thể cứ an nhiên làm thư lại hoạn quan cúi đầu nghe lệnh. Nhưng không cần làm một Khuất Nguyên thất chí; làm một nhân sĩ đối lập, hay làm kẻ dấn thân tử đạo như Chúa chịu đóng đinh trên thập tự giá mang sứ mệnh chịu chết để cứu chuộc tội lỗi cho con người ! Không, không cần có thêm người chịu khó khăn chết chóc đó bởi dân VN đã có 20.000 người tù Côn Đảo yêu nước, CS cũng như không CS, còn hơn cả đóng đinh trên thập tự giá để cởi ách nô lệ Pháp !

Phải làm cho chánh quyền hiểu rằng, chính chánh quyền có trách nhiệm nuôi lớn nền dân chủ tự do. Tiếng nói của dân cất lên kêu gọi nền chánh trị dân chủ không phải là đối lập, mà là tín hiệu chứng tỏ người dân muốn ra tay đẩy chiếc xe bị xẹp bánh của VN đi tới, tiến lên. Đó là quyền và nghĩa vụ công dân hiểu biết phải lên tiếng.

Người CSVN không làm được, không muốn làm, quốc hội VN phải buộc để cho nhóm khác làm và lịch sử sẽ ghi dấu CSVN như là thế lực sai lầm cản trở như phong kiến từng bỏ qua các đề nghị canh tân đất nước!

Trần Thị Hồng Sương

vendredi 27 avril 2007

Việt Cộng Âm Mưu Phá Bỏ Nghĩa trang Quân Đội-Biên Hòa

Việt Cộng Âm Mưu Phá Bỏ Nghĩa trang Quân Đội-Biên Hòa
Duy Viên

Thủ Tướng Việt Cộng Nguyễn Tấn Dũng vừa ký quyết định trao Nghĩa Trang Quân Đội của Việt Nam Cộng Hòa cho tỉnh Bình Dương quản trị thòng theo một câu là để tỉnh Bình Dương quyết định khai thác "lợi ích kinh tế"... Nghĩa Trang Quân Đội do Việt Nam Cộng Hòa thành lập vốn thuộc Huyện Dĩ An tỉnh Biên Hòa. Nay VC tách phần đất này ra khỏi tỉnh Biên Hòa và trả lại cho tỉnh Bình Dương. Với câu thòng "để tỉnh Bình Dương xữ dụng, khai thác theo lợi ích "kinh tế" khiến nhiều người thắc mắc, nghi ngờ trá quyền Việt Cộng sẽ dần dần biến khu đất này thành khu phát triển kinh tế rồi bán cho ngoại quốc xây dựng các cơ sở thương mại (như Trung Tâm Du Lịch) và sẽ xúc phạm đến các vong hồn của các tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa... Nhà thơ Duy Viên là một trong những người có ý nghi ngờ như vậy và ông đã để nhiều thì giờ suy nghĩ và viết bài phân tích rất công phu sau đây. Vì tác giả không thể đánh máy tiếng Việt có dấu nên đã đánh máy dưới dang không dấu. Tuy vậy, bài viết rất rõ ràng, ý tứ khúc triết, minh bạch, ai cũng có thể đọc và hiểu được nên chúng tôi không nhờ đánh máy lại (để tránh mất thời gian tính). Kính mời quý vị đọc và có biện pháp, cùng nhà thơ Duy Viên, tranh đấu bảo vệ Nghĩa Trang Linh Thiêng của Quân Đội Quốc Gia chúng ta. Bài viết này đã được Đài á Châu Tư Do trích đọc trên Radio cách nay mấy ngày. Xin nhờ quý vị có phương tiện phổ biến rộng rãi dùm để gây tiếng vang hầu đáp ứng yêu cầu của nhà thơ Duy Viên và để bảo vệ nơi an nghỉ của các chiến sĩ anh hùng của chúng ta (BS Thượng Quân Lê Văn Sắc)


Van de Nghia trang Quan doi-Bien hoa voi Quyet dinh 1568 QD--TTg


Truoc am muu triet pha Nghia trang Quan doi -Bien hoa cua nha cam quyen Ha noi, muon gop y kien xay dung de bao ve Nghia trang Quan doi -Bien hoa,truoc het chung toi tom luoc noi dung quyet dinh1568 QD-TTg,duoc ky 27-11-2006,boi TT Nguyen tan Dung ,neu so luoc lich su Nghia trang,gop y kien.

I. Tom luoc noi dung quyet dinh
Quyet dinh co 8 dieu ma quan trong la dieu mot, dieu 2 va dieu 4. Xin trich:

Dieu 1:Dong y chuyen muc dich su dung 58 hecta dat khu nghia dia Binh an, huyen Di an, tinh Binh duong do Quan khu 7, Bo quoc phong quan ly sang su dung vao muc dich dan su de phat trien kinh te xa hoi tinh Binh duong.

Dieu 2:Giao cho Chu tich UBND tinh Binh duong:

1 .Ra quyet dinh thu hoi dat quan ly , su dung dien tich 58 hecta dat noi tren.

2.Chi dao viec quan ly khu nghia dia Binh an binh thuong nhu cac nghia dia khac theo quy dinh cua phap luat.

Dieu 4:Yeu cau cac bo lien quan,UBND thanh pho Ho chi Minh va UBND tinh Binh duong khan truong va phoi hop chat che de trien khai thuc hien noi dung cua quyet dinh nay. Bao cao ket qua thuc hien len Thu tuong chinh phu truoc ngay 30 thang 7 nam 2007. (Het trich)

II. So luoc lich su Nghia trang Quan doi -Bien hoa -Mot di tich lich su cua nuoc Viet nam :

Chinh phu Viet nam cong hoa da ban hanh nghi dinh xay cat Nghia trang Quan doi -Bien hoa, vao nam 1965, danh khu dat thuoc quan Di an,tinh Bien hoa de an tang thi hai quan nhan cac cap, de ghi cong tu sy da cam sung chien dau chong lai su xam lang cua khoi cong san. Trong do co cong san Viet nam, cong san Tau (trong thoi gian tu 1966 tren 300.000 quan Trung cong bo tri tai nhung dia diem hiem yeu cua cac tinh Nam dinh, Ninh binh, Thanh hoa, Nghe an... de thanh nien Mien Bac Viet nam duoi su dieu dong cua cong san Viet nam xam lang Mien nam). Trong so 16000 mo phan nam do, co mo phan cua co Dai tuong Do cao Tri, co TT Nguyen van Hieu, co TT Nguyen viet Thanh... va tu sy chien dau bao ve quan dao Hoang Sa, chong lai su xam lang cua quan Trung cong, khoi dau vao ngay 20 thang 1 nam1974.

Nghia trang Quan doi -Bien hoa la mot trong hang chuc Nghia trang Quoc gia, nhu Nghia trang Quoc gia tai Go vap, tinh Gia dinh, da bi cong san xoa so sau ngay 30 thang 4 nam 1975.

III .Gop y

Truoc het, muc so 2 trong dieu 2 viet rang tinh Binh duong quan ly nghia dia Binh an binh thuong nhu cac nghia dia khac.

Dieu nay chung to rang nha cam quyen Ha noi co tinh ha thap gia tri lich su cua Nghia trang Quan doi -Bien hoa-Mot Nghia trang Quoc gia-mot di tich lich su xuong ngang hang nghia dia binh thuong ,nhu hang tram nghia dia khac.

- Neu la nghia dia binh thuong , thi chiu su chi phoi cua luat ve nghia dia. Nghia la sau 3 nam chon cat, than nhan phai hot hai cot di noi khac.

- Neu la nghia dia binh thuong thi nhung mo phan ay bi quy hoach theo the le hien hanh. Thi du 8 met vuong cho moi mo phan. Vay nhung ngoi mo ay phai dao len chon lai cho dung tieu chuan nghia dia binh thuong.

- Neu la nghia dia binh thuong , thi Chu tich UBND tinh Binh duong co toan quyen quyet dinh ra lenh cho than nhan hot cot di doi di moi khac bat cu luc nao, nhu nhung nghia dia Binh Thoi, nghia dia Phu tho hoa da bi nha cam quyen ra lenh hot cot sau khi cuong chiem Mien Nam.

Dieu hai va dieu bon cho biet thoi gian xoa so Nghia trang Quan doi -Bien hoa rat gap rut.

Quyet dinh vua moi ban hanh ngay 27 thang 11 nam 2006, da yeu cau Chu tich UBND tinh Binh duong phai thu hoi dat trong thang 12 nam 2006 va bao cao cong tac vao 30 thang 7 nam 2007.

Nhu vay, nha cam quyen da tinh toan, am muu xoa so Nghia trang Quan doi -Bienhoa de lay dat dem ky hop dong voi dai cong ty nao voi chieu bai .

Doc ky noi dung quyet dinh khong thay hai chu "ho`a giai", ma ong Nguyen cao Ky on ao, khoe khoang ,quang cao rang buoc dau "hoa giai voi nguoi chet ".

-Neu nha cam quyen thuc tam muon hoa giai voi nguoi chet,anh linh cua quan nhan VNCH, thi dem va cong bo danh tanh mo phan ,do dac dien tich Nghia trang lich su ay,dung lai tuong Tiec Thuong,xay rao chung quanh.Ban hanh quyet dinh nhin nhan Nghia trang Quan doi -Bien hoa la di tich lich su can duoc bao ton.Anh linh cua tu sy se mim cuoi noi suoi vang.

-Trai lai, quyet dinh nay viet ro muc dich phat trien kinh te-xa hoi tinh Binh duong,..

Vi trong dieu mot nay mo dau bang hai chu "dong y".Vay ong Nguyen Tan Dung dong y voi ai? Ong Dung dong y voi dang cong san. Do do, chung toi xin gop voi dang cong san mot giai phap toi uu:

Nha cam quyen nen dem, cong bo danh tanh mo phan xay rao xung quanh Nghia trang Quan doi-Bien hoa. Moi cuoc ban dau gia.Chung toi tin rang duoc gia cao, hon bon ty dollars..

Truoc day, sau khi cuong chiem Mien Nam, Pham van Dong da ban hai cot cua quan doi vien chinh Phap o nghia dia Vung tau duoc mot so lon Phat-lang..
va Vo van Kiet ban hai cot linh My cho My duoc ca trieu dollars.

Sau khi cuong chiem Mien Nam, dang cong san xoa sach tren 200.000 mo phan cua tu sy Quoc gia, trong hang chuc Nghia trang Quoc gia ma Nghia trang Quoc gia tai Go vap la dien hinh, de xay nha cho dang vien cong san.

He^'t na.c va.c de^'n xuo+ng. Bay gio, dang cong san cuoi cung quyet tam xoa so Nghia trang Quan doi -Bien hoa-di tich lich su de phat trien kinh te tinh Binh duong.

Tha'c Ba?n Dô'c co gia tri kinh te khong?

Chac chan co. Tau cong dang quang cao mo+`i go.i du khach den vieng tham canh dep thien nhien hung vi cua Thac Ban Gio^'c.

10.000km2 lanh hai Viet nam co gia tri kinh te khong?

Co! Co nhieu hai san hiem quy, co nhieu tai nguyen thien nhien nhu mo dau o day bien...

Sao dang cong san khong giu lai de phat trien kinh te, lai dem dang cho Tau cong?

Vay 58 hecta mo^` ma? cua con dan Viet, Nghia trang Quan doi-Bien hoa, chi la di tich lich su, hoan toan khong phai la noi phat trien kinh te, so voi vai ngan cay so vuong bien gioi giap Tau, so voi 10.000km2 hai phan da bi dang hien, trong khi do dang cong san phung phi cong quy nha nuoc vao viec xay hang chuc Dai Tu sy khap tinh thanh, nhu Dai Tu sy o Vung tau qua rong qua dep.

It nhat phai co su cong bang voi nguoi nam xuong, con dan nuoc Viet, vi quoc vong than, nhat la` nhung chien si Viet Nam Cong Hoa bo mi`nh vi` ba?o ve^. la~nh tho^? trong khi Viet Cong da^ng da^'t da^ng bie^? cho Ta^`u.

Dang cong san da~ va` dang vie^'t la.i lich su, phu nhan chien cong hien hach, cong trang cua tien nhan. Dang cong san da ap luc Ma lai, Nam duong dap Tuong dai tuong niem nan nhan cong san tren duong vuot bien ma tren 500.000 con dan nuoc Viet da bi vui sau duoi day bien Dong. Dang vien cong san neu con chut luong tam nhan minh la nguoi Viet nam dam chie^m nguong Tuong Me bong con vuot bien o Canada?

Lich su khong bao gio bao che, muo^n do+`i ke^'t a'n Gia long ve hanh dong quat mo vua Quang trung.

Hy vong than nhan, ban be cua 300.000 quan nhan vi quoc vong than, nhat la thuong cap hay cap duoi cua 16.000 tu sy nam xuong trong Nghia trang Bien hoa de cho chung ta con song den ngay nay, dong loat len tieng bao ve Nghia trang Quan doi-Bien hoa. Mot di tich hiem quy cua lich su sanh vai voi lang tam cua vua chua ngay truoc, de con chau sau nay hoc duoc bai hoc dau thuong.

Hy vong nha cam quyen can dam lang nghe su that, le phai, cong bang, dung nhan danh phat trien kinh te, nhan danh chien thang, nhan danh vo than, tan pha que huong, huy diet niem tin, huy diet nen van hoa nhan ban cua dan toc, gieo them han thu ca voi linh hon cua nguoi chet lan nguoi dang song.

Duy Vien

http://www.congdongvietnam.com/cdvn/tp.asp?cateID=1&subcateID=3&topicID=3150

Nguyễn Ngọc Lan và Những Nhà Tu Tiếp Tay Việt Cộng

Nguyễn Ngọc Lan và Những Nhà Tu Tiếp Tay Việt Cộng
Nguyễn Văn Lục/Việt Sĩ

Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Huỳnh Công Minh, Trương Bá Cần, Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Võ Long Triều, Nguyễn Quốc Thái, Ngô Văn Ân là những linh mục và trí thức Công Giáo và những Thích Trí Quang, Thích Đôn Hậu, Thích Quảng Liên, ni sư Huỳnh Liên, LS Trần Ngọc Liễn, Kiều Mộng Thu, Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy, Nguyễn Huy Diễm, mụ Nguyễn Phước Đại... của bên Phật Giáo đã tiếp tay Việt Cộng "chôn sống Miền Nam và các tôn giáo Công Giáo, Phật Giáo vào nấm mồ vô thần", đưa cả dân tộc vào gông cùm cộng sản, đói nghèo, tang thương mà như đặc phái viên Thanh Toàn của Đài SBTN,tường trình về chuyến đi Việt Nam, trên chương trình phỏng vấn của cô Tố Uyên, ái nữ của cô Đoan Trang, rằng "trong nước bây giờ ai cũng sợ kể cả cán bộ nhà nước cộng sản" dưới ách thống trị "công an khủng bố" của bạo quyền Việt Cộng... Được như vậy là "nhờ công sức của những nhà sư, những ông cha, những trí thức Công Giáo, Phật Giáo"... nhưng cho đến giờ này "những chiến sĩ can trường" đó ở đâu? Sao không xuống đường tranh đấu, tự thiêu, viết báo Đối Diện, Đứng Dậy chống cộng sản đi!!! Cụ Nguyễn Văn Quang ở Milpitas, mỗi lần đề cập đến những kẻ này đã không tránh được những lời "lên án" nặng nề: "Bọn chúng bây giờ đang chui rúc ở đâu sao không tự thiêu, tranh đấu, ra báo đấu tranh cho dân tộc nhờ? Đức Bi Trí Dũng, Đức Bác Ái, Phục Vụ của những những người này để đâu cả rồi?" Bài viết của ông Nguyễn Văn Lục được ông Việt Sĩ gửi đến chúng ta là một bản "ôn tập" để mọi người nhớ, nhất là những người "tranh đấu" ngày xưa càng cần phải nhớ và phải can đảm trả món nợ ấy cho dân tộc, đừng ẩn chui đâu đó mà hãy can đảm như ngày xưa đã can đảm chống Việt Nam Cộng Hòa! Được như vậy thì phúc biết bao cho dân tộc và mới rửa được tội lỗi mà họ đã gây ra cho dân tộc, tổ quốc. Nhiều người nói, như ông Nguyễn Văn Lục, dưới đây, "chết là hết" nhưng lịch sử không bao giờ chấp nhận như vậy. Lê Chiêu Thống, Trần Ích Tắc, Hồ Chí Minh v.v... sẽ mãi bị lịch sử phê phán dù họ đã chết cả... (BS Thượng Quân Lê Văn Sắc)


Nói về một người sắp sửa ra đi: Nguyễn Ngọc Lan


Adieu aux armes. Giã từ tất cả
Nguyễn Văn Lục
Khi nói về một người sắp ra đi, bao giờ cũng có sự thương tiếc và ngậm ngùị Ở trường hợp Nguyễn Ngọc Lan, ngoài hai điều trên, phải thêm vào một điều: Còn nhiều điều bất cập.
Bài này viết về những điều bất cập ấỵ

............ ......... ......... ......... ......... ......... ......... ......... ......... ...

Còn nhớ, cách đây 9 năm, ngày 3/5/1998, ông Lan đến chở cha Chân Tín đi dự đám tang nhà bất đồng chính kiến Nguyễn Văn Trấn. Ngay khi ra khỏi nhà thờ, số 38 đường Kỳ Đồng thì bị một bọn ba bốn người đi kẹp hai bên, đạp vào bánh xe trước của ông làm hai người té nhàọ Nguyễn Ngọc Lan bị chấn thương não bất tỉnh. Người như ông, một cú đạp đó cũng đủ tiêu đời rồị

Trả lời báo Deutsche Presse-Argentur, sau khi tai nạn xảy ra, lm Chân Tín nói rằng lúc đó có 4, 5 cảnh sát đứng gần đó, nhưng họ đã không can thiệp.

Ông Lan phải nằm nhà thương tý chết. Lúc đó ông chỉ cân được 35 kí lô, cao 1 thước bảy, và được 68 tuổị
Với chỉ 35 kí lô, ông đã cố gắng sống để được nói lên lời, để chống đối nhưng cũng để sống còn dưới chế độ Cộng sản cho đến ngày hôm naỵ

Như thế, cũng đủ cho một đời ngườị Ở hải ngoại, đã có thời kỳ, người ta coi như tấm gương kẻ sĩ trong gông cùm CS.

Trước 1963, ít ai nghe nói đến Nguyễn Ngọc Lan. Ông là một Linh mục thuộc tu hội dòng Chúa Cứu thế cùng với một linh mục đàn anh là LM Chân Tín. Ông được gửi đi du học bên Pháp, theo học ngành triết lý khoa học và đỗ tiến sĩ ở đại học Sorbonne vớI luận án về thuyết tiến hóạ Ông về lại VN dạy các thày Đại chủng viện dòng Chúa Cứu thế.
Cuộc đời tu trì của ông có khúc quanh, khúc quanh đó vận hành theo khúc quanh vận nước khi chính quyền Ngô Đình Diệm sụp đổ. Tôi nhận ra rằng, sau ông Diệm đổ, nhiều thứ đổ theo .. Nhưng cũng nhiều thứ từ đó Đứng dậy, trong đó có các tu sĩ tôn giáọThời ông Diệm chỉ có một lãnh tụ, sau ông Diệm thì có nhiềụ Mà chỗ thì trước sau cũng chỉ có Một.
Rối beng từ đó.
Sau 1963, ông mon men ra khỏi cổng nhà dòng, mon men hoạt động chính trị. Thánh giá một bên tay phải, bên kia quên tràng hạt. Cũng thế, mõ một bên tay trái, bên kia quên dùị
Phần lớn chuyện tranh đấu, ông xử dụng ngòi bút khá sắc bén, thông minh và diễu cợt. Khả năng thuyết phục cũng có. Phần còn lại là nhập cuộc, xuống đường. Đúng sai lại là một chuyện khác.

Trong giai đoạn 1964-1975, ông sống nửa đời tu trì, nửa kia tranh đấu chính trị. Có nghĩa là ông tranh đấu chính trị với tư cách một tu sĩ, một linh mục.

Nhưng chiến tranh càng lúc càng leo thang, càng bạo liệt. Thế chống đối, thế đối lập của ông càng rõ. Vai trò tu sĩ dần nhường chỗ cho vai trò trí thức phản chiến, rồi thành phần thứ bạ Chọn lựa cuối cùng của ông là đi theo MTGPMN như nhiều trí thức khác.
Nguyễn Ngọc Lan viết báo: ông nằm trong thành phần trí thức khuynh tả cùng với Nguyễn Văn Trung, Lý Chánh Trung, Thế Nguyên, Trương Đình Hòe , Trương Bá C ần, Nguyễn Quốc Thái, Diễm Châu, Nguyễn Hữu Tấn Đức vv…Họ chủ trương các tờ báo Hành Trình, Đất Nước vv. Phần Nguyễn Ngọc Lan đã đóng góp nhiều bài trên tờ Hành Trình như: Những kẻ sợ Hòa Bình. Chính trị, tôn giáo hay ảo thuật. Tài liệu và nhận xét bổ túc bài chính trị, tôn gíáo hay ảo thuật. Đó là giai đoạn từ 1964 đến 1968. Trên tờ Đất nước, ông tố cáo: Khi viện trợ Mỹ trở thành quốc sách. Trên tờ Đối Diện, ông viết: Con trâu trở về hạt cát.

Những bài viết trong giai đoạn này phần lớn đều có tính cách nghiên cứu và nghiêm chỉnh khác hẳn lối viết khích bác và chế diểu sau nàỵ
Ông chỉ viết bài cho tờ Tin Sáng mà không viết cho tờ Đại dân tộc, mặc dầu cả hai tờ có lúc cùng một cha mẹ đẻ ra, và sau này viết trên tờ Đối Diện do chính ông làm chủ bút.

Hầu hết các bài viết của ông trên tờ Tin Sáng, vào năm 1970-1971 sau này được chọn in thành sách vào 15/10/1971 với lời đề tựa của lm Chân Tín.

Đó là cuốn cho Cây Rừng còn xanh lá. Cuốn sách tập hợp 50 bài viết của ông đăng trên các tờ báo kể trên, trong đó có đến 13 bài viết về chiến tranh và hòa bình, 9 bài phê phán thế giới tự do, 10 bài về đế quốc Mỹ, 7 bài về giới sinh viên, 6 bài về tôn giáo …
Có thể nói trong giai đoạn 70 trở đi, Nguyễn Ngọc Lan là cây viết nhiều nhất, xông xáo nhất và viết mạnh mẽ nhất trong nhóm trí thức phản chiến.
Mối quan tâm hàng đầu của ông trước 75 vẫn là hòa bình cho Việt Nam và chống đối sự có mặt của người Mỹ ở Việt Nam . Ông lên án cuộc chiến tranh ở miền Nam . Ông nói về tác hại của cuộc chiến đó với bom đạn và kêu gọi một khát vọng về hòa bình giữa hai phíạ

Tất cả nội dung những bài viết đó nay cho thấy chỉ là thứ ảo tưởng trí thức thành thị. Đó cũng là điều mà Nguyễn Văn Trung đã tự phê với tư cách một người cầm bút thuộc nhóm trí thức khuynh tả, được đăng trên Tạp chí Văn học Hoa K ỳ, số 174, tháng 10/2000. Và NVT đã đưa ra một lời cay đắng: ” Tham gia Cách mạng là tham gia vào một quá trình tự tiêu diệt sau này”.

Nguyễn Ngọc Lan, con người của hành động: ông chẳng những năng nổ trong chuyện viết lách, ông còn hăng say tham gia vào tất các sinh hoạt của trí thức phản chiến như đi biểu tình, nếm mùi lựu đạn cay, dùi cui cảnh sát của Trang Sĩ T ấn. Tham dự vào các cuộc biểu tình của sv, ủng hộ sv Huế Sàigòn, ủng hộ sv HuỳnhTấn Mẫm trong việc ra tranh cử THSV. Đi dự các phiên tòa xử các sinh viên như: Nguyễn Thành Công, Long, Tòng, Kiệt trong phiên tòa án Mặt Trận. Ông gọi tất cả những sv đồng hành là những người anh em của ông như Hu ỳnh Tấn Mẫm, Lưu Hoàng Thao, Võ Ba, Hồng Liên, Kim Liên, Tố Nga, Quế Hương. Rồi những anh em như Th ắng, Bút, Khiêm, Đầy, Tài cũng nằm trong danh sách sinh viên ra tòa, nhưng không có mặt vì bị bệnh.

Ông thăm tất cả và cũng nhớ tất cả.
Lần khác cùng với những chiếc áo chùng thâm như Huỳnh Công Minh, Phan Kh ắc Từ, Trần Thế Luân (đã mất) đối diện với cảnh sát của Trang Sĩ T ấn tại bùng binh hồ nước Nguyễn Huệ, trước cửa hạ viện ..Trang Sĩ Tấn dẹp tan biểu tình và còn mình Nguyễn Ngọc Lan nằm phơi nắng ở hồ nước Nguyễn Huệ. Nhóm Hồ Ngọc Nhuận lôi được ông về, ông chỉ kịp thều thào:” Nó đánh trúng dinh độc lập”. Đánh trúng dinh độc lập thì chỉ có nước ôm bụng mà nằm lăn bò càng. ( trích bản thảo hồi ký HNN).
Biểu tình nào mà không có ông: Phụ nữ đòi quyền sống bên cạnh bà Thành, ni sư Huynh Liên, đạo quân áo vàng. Biểu tình Ký giả đi ăn mày bên cạnh Nguyễn Kiên Giang, Tô Nguyệt Đình, Nam Đình, Huỳnh Thành Vị, Thiếu Sơn, Trần Tấn Quốc.
Ông cũng nón lá, cây gậy ăn màỵ Tôi gọi đó là một thứ lãng mạn chính trị. Tuyền những ăn mày giả.

Những lần khác, ông cùng với Lý Chánh Trung, Châu Tâm Luân, Nguyễn Văn Trung tìm vào thăm Nguyễn Thành Công ở khám Chí Hòạ

Trong buổi lể tưởng niệm Nhất Chi Mai, bốn năm sau, tức ngày 8/4/1971, Nguyễn Ngọc Lan, với tư cách đại diện ban chủ lễ ấy đã phát biểu:” Người thiếu nữ đã gục xuống trong thầm lặng và cô đơn. Nhưng ý nguyện Hòa bình của Nhất Chi Mai đã vươn cánh bay cao… Bạo lực đã muốn chận ngang cả tiếng nói cuối cùng của người đã “ sống không thể nói, chết mới được ra lời” .

Và đây là lời tường thuật của báo Tin Sáng:” Giọng nói trong và âm vang như bay lên trời cao để tất cả quần chúng có thể nghe được …đám đông bà con đứng bên kia đường Bà Hạt vội chen nhau bước nấc thang chùa Từ Nghiêm để được nhìn rõ mặt vị linh mục trẻ mà tên tuổi thật quen thuộc..(Trích bản thảo hồi ký HNN)
Và cái bước nhảy chọn lựa cuối cùng của ông là chọn lựa theo MTGPMN. Cùng đồng hành với ông có những người như Lý Chánh Trung, Nguyễn Trọng Văn, Hồ Ngọc Nhuận vv…

Câu chuyện sau 1975
Sau 1975, ông là người của phía bên kia rồi, phía của những kẻ thắng trận. Như nhừng người đồng hành cùng chí hướng với ông, ông “ hồ hởi” đón mừng “ngày giải phóng” đất nước.
Có lẽ ông là người duy nhất có cái can đảm hay “ cả gan “ dùng những danh từ thần học Kitô giáo để gán cho ngày giải phóng. Trong Ky tô giáo thường dùng nhừng chữ như Tin mừng ngày Chúa ra đời hay tin mừng ơn cứu độ. Chữ Tin mừng ở đây hiểu theo nghĩa một thông điệp từ Trời cao gửi đến cho nhân loạị Chữ đó đã bị Nguyễn Ngọc Lan thế tục hóa thành Tin mừng ngày giải phóng. Hay ông xử dụng tinh thần Hiến chế: Gaudium et Spes cho mục đích chính trị. Gaudium et Spes nay được hiểu là: anh em ơi, hãy vui mừng, đó là tin mừng cứu độ đã được gửi tới anh em ..

Trước 1975, ông cũng dùng thứ ngôn ngữ tôn giáo đó cho những mưu cầu chính trị như: Chúa hôm nay vẫn ở ngoài đường. Xin được chối từ thiên đường. Chiến tranh của 500.000 “ lính Chúa Ky tô”, là sai lầm, bất công. Chúa đang sắp vác chiếu ra tòạ
Đó là một xúc phạm. Nhiều người Thiên Chúa giáo cảm thấy bị sốc, dị ứng về lối chơi chữ của ông.

Ông cũng là người duy nhất sau 1975, cởi bỏ áo nhà tu, hoàn tục và lấy vợ công khaị Nói đúng ra, trước 1975, ông che dấụ Sau này, ông đã quyết định tuyên bố công khai trên tờ Đứng Dậy do ông làm chủ bút và làm lễ cưới đàng hoàng tại hai địa điểm: nhà thờ Dòng Chúa Cứu thế và Câu lạc bộ Phục Hưng của các cha dòng Đa Minh. Như thế là gián tiếp có sự đồng thuận của cả hai dòng tu nàỵ Đằng sau đám cưới là lm Nguyễn Huy Lịch và Nguyễn Đình Đầu điều động, chạy lăng xăng hết mình có Nguyễn Quốc Thái, bạn thân của ông. Cũng có mặt đủ bá quan văn võ, phần đông là giới trí thức trẻ thuộc thành phần tả phái trước 1975. Lúc ở Câu lạc bộ Phục Hưng thì có một số bạn bè trẻ làm một “ hàng rào danh dự ” do Hồ Công Hưng, Vũ Sinh Hiên? Và cả quan khách để đề phòng ngừa đám giáo dân Vườn Xoài đến hỏi chuyện. Nhưng đã không có chuyện gì xảy rạ Cái này, hầu hết viết lại theo trí nhớ, có thể sai sót.

Nhiều anh em coi đó là một quyết định can đảm và trung thực hơn là cứ dấm dúi, lén lút. Tu được thì tu, không được thì cởi áo, hoàn tục. Có những trường hợp như ông lm Phan Kh ắc Từ, có vợ, có con, mời cán bộ đảng viên đến ăn thôi nôi mà vẫn khoác áo nhà tụ Coi không được. Nhưng nào phải ông muốn thế. Ông xin cởi áo, hoàn tục. Họ không chọ Nhưng chính cái đảng của ông ép buộc ông cứ phải đóng vai linh mục như thế. Mới đây nhất, tôi được bạn bè trong nước gửi cho số báo Công giáo và Dân tộc, tôi vẫn thấy chình ình tên: LM Phan Kh ắcTừ trong nhóm người cộng tác.

Chẳng phải chỉ có bên công giáo đâu, bên Phật cũng có những ông sư như thế. Dại gì kể ra để bị chụp mũ. Bả Cộng sản giống như bả chó, ăn vào mới biết. Mới đây lại có cái bả vinh danh 17 người Hải ngoại, tôi có người quen không dám nhận, vì sợ hiểu lầm thấy sang bắt quàng làm họ. Tôi ngứa tay muốn viết rồị
Ở Việt Nam, có nhiều điều phải về mới biết, phải sống tại chỗ mới hiểụ
Rõ nhất là câu chuyện sau đây, tôi đưa ra để mọi người hiểu cho rõ. Trong buổi tiếp kiến phái đoàn miền Nam ra Bắc dự Hội nghị Hiệp thương thống nhất, cả Lê Đ ức Thọ và Xuân Thủy đều đồng ý không được phép gọi là ngụy quân, ngụy quyền nữạ Và đến đầu năm 1976 mới nặn ra được một thông cáo về vấn đề nàỵ Đọc cho rõ:
Cục Báo chi xuất bản. số 06/BCXB

Kính gửi: các cơ quan Thông Tấn xã, Đài phát thanh và Đài truyền hình, các báo chí Miền, Thành phố và các Tỉnh.
Chấp hành ý kiến của lãnh đạo, chúng tôi xin thông báo đến các đồng chí được rõ:
Kể từ nay, các bài viết đăng trên báo và phát trên đài, ta nên thống nhất dùng chữ” những người trong quân đội và chánh quyền của chế độ cũ” thay cho chữ” ngụy quân và ngụy quyền Sàigòn” đã dùng trước đâỵ
Mong các đồng chí chú ý thực hiện đúng.

Ngày 17 tháng 2 năm 1976
TM Ban lãnh đạo
Cục báo chí xuất bản
(ký tên và đóng dấu)
T.T.T
Nay đã trên 30 năm, như trong bài viết Sử phi Sử của tôi, tôi cho mọi người thấy được rằng, họ vẫn chính thức gọi bọn ngụy quân, ngụy quyền.
Ai tin họ, cứ việc tin.

Hà nội tôi thế đó

Ông là một trong số 25 nhân vật được mời ra Hà nội tham quan Hội Nghị Hiệp Thương Thống Nhất vào đầu tháng 9/1975. Thật ra đúng cái tên của nó phải gọi là: Hiệp thương chánh trị thống nhất tổ quốc về mặt nhà nước. Tôi xin kể tên vài người: nữ nghệ sĩ Kim Cương, LM Chân Tín, Nguyễn Ngọc Lan, Hồ Ngọc Nhuận, Lý Chánh Trung, Lê Hi ếu Đằng, Ni sư trưởng Huỳnh Liên. Trưởng phái đòan miền Nam là Phạm Hùng, luật sư Nguyễn Hữu Thọ làm phó. Nhưng kiếm mỏi mắt cũng không ai thấy Nguyễn Hữu Thọ đâụ Phía Hà nội là ông Trường Chinh và Xuân Thủỵ Khi về, có ba bốn người viết bài ghi lại chuyến tham quan nàỵ Có bài viết của Lý Chánh Trung, rất tròn không sửa vào đâu được. Có bài viết của Hồ Ngọc Nhuận, cũng khá tròn. Tý nữa ta đọc thử.
Và đây là bài trả bài của Lê Hi ếu Đằng đăng trên Tin Sáng :” Những cái hôn thắm thiêt, những bàn tay siết chặt tưởng chừng như không không muốn rời rạ Đây là cuộc Bắc Nam xum họp một nhà cảm động và đông đủ nhất …
Kể ra mấy tay Nam Kỳ cũng thuộc bài đến là lẹ như cái hôn thắm thiết.. tay siết chặt, không gỡ ra được. Chưa hết đâụ Phải tham dự đủ “các tiệc tiêu chuẩn”, Phải gặp gỡ tất cả vì thương, vì nhớ vì muốn gặp mặt nên ai cũng muốn.. Nào cơm nhà Nguyễn Đình Thi, thịt chó nhà Tô Hoài, nhà thơ Bảo Định Giang. Ấy là chưa kể các buổi gặp gỡ các lãnh dạo tư tưởng như Hoàng Tùng, Tố Hữu rồi các nhà thơ Cù Huy Cận, Nguyễn Tuân.
Chưa kể kỳ nữ Kim Cương ngồi nghệt mặt và đờ người ra nghe đại tướng Võ Nguyên Giáp thuyết trình về Cái lá sầu riêng của mình.
Còn Ni sử trưởng Huỳnh Liên không hiểu bằng cách nào vẫn ngồi kiết tọa lắng nghe ông Lê Duẩn nói rồi tỉnh bơ lên tiếng:” Ông nói tiếng gì nãy giờ tôi không hiểu gì hết “
Ông Lê Duẩn cười: Tôi nói tiếng Quảng Trị hơi khó nghe, lại có tật nói lắp.
Nói lắp trong Nam gọi là nói cà lăm, có kẻ dùng chữ sai là nói cà chớn.
Khi về lại Sàigòn, LCT có kể như thế này: Ra Bắc, gặp một cô gái lái đò, cô hỏi: có phải là giáo sư LCT không? Đúng là tôị Trước 1975, cháu có đọc nhiều bài viết của chú, cháu thích lắm. Ở Hà Nội, cả một phái đoàn đông đảo như thế. Có một thanh niên nói to: Ai là LCT cho biết. Là tôi đâỵ. Cũng bài bản như cô lái đò: tôi có đọc…. LCT tấm tắc đưa ra nhận xét: Trình độ văn hóa ngoài Bắc caọ Chiến tranh như thế mà một cô lái đò cũng tìm đọc LCT ở trong Nam ..
Màn kịch đó vẫn còn tiếp diễn.
Khi đoàn đại biểu thành phố Hồ Chí Minh được xướng danh, ai cũng được thăng lên chức cụ hết. Vì thế mới có màn cụ Huỳnh Tấn Mẫm, cụ Lê Văn Nuôi, đại diện cho sinh viên, học sinh Sài gòn.
Khi về lại Sàigòn thì các ông này được điều động để nói về chuyến đi của mình tại hai địa điểm là rạp Rex và tại Đại học do Ủy ban Mặt trận dân tộc khu Sài gòn Gia định tổ chức. Xin thưa là lúc đó còn mồ ma MTDTGP.
Anh nào từ Hà nội về cũng đều phải trả bàị Lớn trước bé sau .. Anh nói trước thì dễ, anh nói sau thì khó, vì chả lẽ lặp lại …Đó là cái khó của đàn em Hồ Ngọc Nhuận phải phát biểu sau cùng. Ông nói: ”Là người phát biểu sau cùng, tôi thấy lúng túng .. Tất cả những góc cạnh, nếp sống miền Bắc, các đại biểu lên trước tôi đã hầu như nói hết cả rồi” …
Và cuối cùng Hồ Ngọc Nhuận cũng rặn ra được mấy câu sau đây:”Chủ nghĩa xã hội là con đường tiến lên tất yếu đó … Và chúng tôi nghĩ rằng, chúng tôi tin rằng độc lập dân tộc và thống nhất tổ quốc phải được gắn liền với chủ nghĩa xã hội”.
Câu chuyện 25 năm sau, chính Hồ Ngọc Nhuận viết lại và xin được trích nguyên văn: “Khi tôi bước khỏi bục nói lúc bấy giờ, có nhiều thính gỉa đến bên tôi khen ngợi, tán thưởng …Những bà con đó bây giờ ở đâu ? Có bao nhiêu bà con đã ra đi ? Và dù ở đây hay ở đâu, có bao nhiêu bà con vẫn tán thưởng, và có bao nhiêu bà con nhìn đi chỗ khác ?..
Phảị Có bao nhiêu bà con nhìn đi chỗ khác? Hồ Ngọc Nhuận phải thấm đòn lắm mới viết được một câu như vậỵ
Và tôi nữa, sau 25 năm, khi đọc lại chính mình, tôi tìm thấy được bao nhiêu phần trăm của tôi hôm nay trong đó ? Trong những gì mình viết, suy nghĩ, khẳng định năm xưả
Tất cả sự nghiệp tranh đấu, viết lách, phá rối miền Nam , cuối cùng chỉ còn lại mấy lời bộc bạch ở trên?
Riêng Nguyễn Ngọc Lan thì sui xẻo hơn với bài “Hànội tôi thế đó”. Nguyễn Ngọc Lan viết với thiện ý. Hà nội tôi thế đó có nghĩa là có xấu, có tốt. Chẳng hạn căn nhà lúc dời Hà nội thế nào, quét vôi mầu gì thì sau mấy chục năm vẫn là nước quét vôi đó. Nghèo lắm. Nhưng đáng thương, đáng quý vì phải dành công của để đánh thắng giặc Mỹ. Nhưng đảng và nhà nước không hiểu như thế thắc mắc: Hà nội tôi thế đó là như thế nàỏ Thay vì Hà nội tôi thế đó thì chỉ cần thêm một cái dấu huyền là nó chửi xéo mình: Hà nội tồi như thế đó.
Chỉ có thể một thế thôị Mà cái thế đó cứ thế mà kéo dài như thế, thế hết năm này sang năm khác.
Kết quả, lm Huỳnh Công Minh đến nói phải quấy với Nguyễn Ngọc Lan. Thôi thì tờ Đứng Dạy đã “hoàn thành nhiệm vụ” của nó rồi, mình tính sang chuyện khác. Lãnh dạo tính nhờ anh đứng chủ bút tờ báo Thần học công giáọ Đứng dạy nghỉ chơị Xét ra cũng phảị Tình cờ mà có đến ba tờ báo công giáo sau 75.. Tin sáng do Ngô Công Đức, người công giáo đứng tên. Đứng Dạy do Nguyễn Ngọc Lan. Rồi còn Công giáo và dân tộc thì đương nhiên CG do Trương Bá C ần chủ bút. Coi sao được. Vậy là lần lượt Đứng Đạy không đứng dạy được nữa, Tin Sáng trở thành Tin tốị Cuối cùng còn lại có Công giáo và Dân tộc.
............ ......... ......... ............ ......... ..
Chuyện còn dài xong Chết là hết.

Việt Sĩ
http://www.congdongvietnam.com/cdvn/tp.asp?cateID=1&subcateID=1&topicID=3157

jeudi 26 avril 2007

Vợ bác sĩ Phạm Hồng Sơn bị tông xe trên đường đến tư gia Đại sứ Hoa Kỳ

Vợ bác sĩ Phạm Hồng Sơn bị tông xe trên đường đến tư gia Đại sứ Hoa Kỳ
2007.04.25
Việt Hùng, phóng viên đài RFA

Bị những kẻ lạ mặt tông xe và rồi phải vào làm việc tại đồn công an phường Tràng Tiền, bà Vũ Thúy Hà, vợ bác sĩ Phạm Hồng Sơn đã không thể đến tham dự cuộc gặp gỡ tại tư gia riêng của Đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội vào chiều ngày thứ Hai (23-04) vừa qua.
Bấm vào đây để nghe cuộc phỏng vấn này
Tải xuống để nghe


Vợ chồng Bác sĩ Phạm Hồng Sơn - Vũ Thuý Hà, sau ông Sơn được trả tự do hôm 30-8-2006. Hình của Free News Agency

Nói chuyện với Việt Hùng của Ban Việt ngữ, bác sĩ Phạm Hồng Sơn đưa ra cái nhìn về mức thương tích của bà Vũ Thúy Hà. Cuộc phỏng vấn được thực hiện vào lúc 11:30 đêm ngày thứ Hai cùng ngày sau khi vụ việc xảy ra, nhưng vì những lý do tế nhị nên hôm nay chúng tôi mới gửi tới quí vị thính giả, mời quí vị theo dõi.
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Thưa anh Việt Hùng, theo tôi được biết ông Đại sứ Hoa Kỳ có mời một số thân nhân của những gia đình bất đồng chính kiến gặp khó khăn đặc biệt là những người hiện đang trong vòng lao lý, ông Đại sứ có mời một số người đến để thăm hỏi và trong số đó có vợ tôi là Vũ Thúy Hà, chiều nay theo lời mời lúc 5: 30 PM (giờ Hà Nội) tại tư gia riêng của ông Đại sứ.
Chiều nay lúc khoảng 5: 25 tôi có nhận được cú điện thoại của một người đàn ông “lạ mặt” gọi đến nói là vợ tôi đang gặp sự cố nặng trên đường Tràng Tiền gần Nhà Hát Lớn Hà Nội. Tôi có hỏi họ như thế nào thì họ không nói, tôi gọi số điện di động của vợ tôi thì không được…
Sau đó độ nửa tiếng sau tôi mới lên tới được đồn công an phường Tràng Tiền, sau đó tôi có liên lạc được với vợ tôi bằng điện thoại và vợ tôi có nói đang đi thì bị những người lạ mặt tạt xe tông vào, chặn đầu xe rồi huých vào xe của vợ tôi.
Sau đó khi xuống xe họ xông vào giật chìa khóa xe rồi xô đẩy vợ tôi…la lối, văng tục và nói những lời mang tính đe dọa…và vợ tôi có la lên để cho người dân xung quanh đấy biết để cứu giúp và dân có xúm vào phản đối những người đàn ông đó, nhưng số người dân không có bao nhiêu, trong khi số những người đàn ông lạ mặt vây quanh rất đông.

Việt Hùng: Thưa bác sĩ Phạm Hồng Sơn, vợ bác sĩ bị tông xe như vậy theo chỗ chúng tôi ghi nhận chỉ cách Tòa Đại sứ Hoa Kỳ khoảng 100 mét, khi tông như vậy vợ bác sĩ có nhớ được số xe của những người đàn ông lạ mặt đó hay không?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Thật sự không thể nhớ ngay được vì chuyện xảy ra rất chớp nhoáng và tạo thành một đám đông ngay lập tức, sau khi tông xe xong, không phải chỉ có hai người đàn ông xông vào đâu mà còn nhiều người khác nữa cũng xông vào.

Xem video clip cuộc tranh cãi trước nhà Đại sứ Michael Marine hôm 5-4-2007

Việt Hùng: Khi bị tông xe như vậy, mức độ thương tích như thế nào?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Vợ tôi đi tốc độ cũng chậm, khi tông vào là họ chặn xe và xe khựng lại dừng luôn, họ xuống xe và xông vào xe của vợ tôi giằng chìa khóa của vợ tôi và dùng áp lực.
Việt Hùng: Trong lúc xông vào họ có nói lý do tại sao họ lại tông xe hay ….
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Không, họ không có nói gì hết, họ la lối và tạo thành đám đông ngay lập tức, khi vợ tôi la lên có một số người dân họ cũng xúm vào và tạo thành đám đông và ngay lập tức công an mặc sắc phục xuất hiện ngay, khi đến họ không hỏi để tìm hiểu nguyên nhân tại sao mà họ dùng “sắc phục” của họ để hăm dọa vợ tôi và bắt vợ tôi đi về đồn công an.

Việt Hùng: Nhưng mà thương tích, bác sĩ thấy như thế nào?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Hiện nay khi tôi gặp tôi thấy trên cánh tay trái có hai vết tím bầm, ở cánh tay và cẳng tay. Ở cổ tay có những vết thâm đỏ, trên mu bàn tay trái có vết trầy rỉ máu…, phía bên tay phải cổ tay bị nhiều vết bầm, hiện tại vợ tôi bị đau ở bả vai trái, cổ chân trái bị sưng. Khi tông xe theo vợ tôi nói là chạy chậm nên khi tông hai xe sát vào nhau và đứng lại luôn.
Việt Hùng: Nhưng nếu chỉ là tông xe thì làm sao ở bả vai lại có vết bầm và cổ tay lại có vết tím?


Đại sứ Michael Marine phải can thiệp khi công an lớn tiếng la lối rồi dùng tay xô đẩy bà Vũ Thuý Hà, vợ của Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn và Bà Bùi Thị Kim Ngân, vợ của ông Nguyễn Vũ Bình, ngay trước cửa nhà ông hôm 5-4-2007. AFP PHOTO
> Xem video clip cuộc tranh cãi trước nhà Đại sứ Michael Marine hôm 5-4-2007">>> Xem video clip cuộc tranh cãi trước nhà Đại sứ Michael Marine hôm 5-4-2007 > Get a Windows Media Player">>> Get a Windows Media Player
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Vợ tôi nói là họ xô vào giằng kéo và bóp, mang tính chất như dùng vũ lực để giằng kéo mình…

Việt Hùng: Chuyện xảy ra là lú vợ bác sĩ trên đường đi đến gặp ông Đại sứ?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Chính xác là đang trên đường tới gặp ông Đại sứ và vì vậy hôm nay cũng không gặp được.

Việt Hùng: Chuyện xảy ra vào lúc 5: 25 PM rồi sau đó công an mặc sắc phục tới “mời” vợ báo sĩ về đồn làm việc?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Nghe chữ “mời” thì không đúng bản chất của vụ việc. Nói đúng hơn là họ đến rồi “cưỡng bách” vợ tôi về đồn làm việc. Lúc đó vợ tôi cũng nói “tại sao các anh không bắt giữ những kẻ gây ra chuyện, hành hung người…, mà các anh chỉ bắt giữ người bị hại về đồn?” . Lúc đó họ không nói gì hết và chỉ cưỡng chế vợ tôi về đồn thôi và thậm chí lúc đó xe và chìa khóa xe của vợ tôi lúc đó họ thu giữ hết.

Việt Hùng: Họ giữ vợ bác sĩ ở đồn đến mấy giờ thì họ moơi cho về?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Chính xác là đến 8 giờ tối họ vào và nói cho vợ tôi về, vợ tôi có khiếu nại với họ tại sao các anh không lập biên bản để truy tố tìm ra kẻ hành hung… và rồi họ cũng nói qua qua rồi không thực hiện lời khiếu nại của vợ tôi.
Việt Hùng: Khi vợ bác sĩ về, bằng chuyên môn của bác sĩ, bác sĩ đánh giá những vết thương đó như thế nào?
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Theo đánh giá chuyên môn tôi có thể khẳng định những vết thương đó không ảnh hưởng trầm trọng về mặt sức khỏe, nhưng những vết thương đó sẽ để lại trên người phải độ 1 tuần thì mới lặn hết được. Nhưng sẽ để lại một chấn thương tâm lý cho người bị hại một chấn thương tâm lý nặng nề hơn rất nhiều.

Công an ngăn chặn bà Vũ Thuý Hà, vợ của Bác Sĩ Phạm Hồng Sơn và Bà Bùi Thị Kim Ngân, vợ của ông Nguyễn Vũ Bình, ngay trước cửa nhà ông Đại sứ Mỹ hôm 5-4-2007. AFP PHOTO

Việt Hùng: Câu hỏi chúng tôi đặt ra sau khi ghi nhận những vết bầm tím như vậy thì bác sĩ khẳng định những vết bầm tím như vậy phải do những người khác dùng những biện pháp bóp mạnh…
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Tôi thì tôi khẳng định rằng những vết bầm tím đó là phải do lực ngoài tác động vào cơ thể và lực ngoài đó là cố ý vì không phải chỉ ở một chỗ mà ở nhiều chỗ khác nhau. Bởi vì nó tác động vào những phần chi của cơ thể, tức là những phần cử động của cơ thể để lại những vết bầm tím trên cơ thể. Tôi khẳng định đó là những vết thương do ngoại cảnh cố ý gây ra cho vợ tôi.
Việt Hùng: Xin cám ơn bác sĩ Phạm Hồng Sơn và cho chúng tôi gửi lời chúc vợ bác sĩ mau bình phục sức khỏe.
Bác sĩ Phạm Hồng Sơn: Vâng xin cám ơn anh và xin cám ơn quí thính giả.

Tiếng Việt
© 2007 Radio Free Asia
Các tin, bài liên quan
Vợ Bác sĩ Phạm Hồng Sơn bị tông xe trên đường đến nhà Đại sứ Mỹ
Vợ nhà báo Nguyễn Vũ Bình nói về cuộc gặp gỡ mới với Đại sứ Michael Marine hôm 22-4
Hầu hết các công ty Mỹ không muốn có cơ chế giám sát hàng dệt may Việt Nam
Nữ Dân biểu Loretta Sanchez trả lời phỏng vấn RFA về chuyến đi Việt Nam
Hoa Kỳ sẽ đặt vấn đề nhân quyền tại Việt Nam khi ông Triết sang thăm Washington
Hoa Kỳ quan ngại về thái độ của Hà Nội đối với nữ Dân biểu Loretta Sanchez
Nội dung chuyến viếng thăm Hòa thượng Thích Quảng Độ của Phái đoàn Bộ ngoại giao Hoa Kỳ
Ông Michael Michalak được cử thay thế ông Michael Marine làm Đại sứ Mỹ ở Việt Nam
Hoa Kỳ sẵn sàng chia sẻ những kinh nghiệm cải cách với Việt Nam
Gửi trang này cho bạn
Ðăng ký bản tin Ban Việt Ngữ
Giúp nghe đài RFA trên mạng »
Tải và cài đặt Audio Player »
Ăng-ten chống phá sóng »
Radio Free Asia
2025 M Street NW, Suite 300, Washington DC 20036, USA 202-530-4900 vietweb@rfa.org RFA Jobs
© 2005 Radio Free Asia

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/2007/04/25/DrPhamHongSonWifeCarAccidentOnTheWayToMichaelMarineHouse_VHung/

mercredi 25 avril 2007

Thư của Giáo sư Nguyễn Thiện Tâm nhận định về sự thối nát của Đảng Cộng sản Việt Nam

THƯ CỦA GIÁO SƯ NGUYỄN THIỆN TÂM

(Nhận định về sự thối nát của Đảng Cộng sản Việt Nam)
2004

Kính gửi:

- đồng bào trong cả nước,
- kiều bào Việt nam ở nước ngoài
- các vị đại diện cho dân:
Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Bá, Trần Đại Sơn, Trần Khuê, Vũ Cao Quận, Hoàng Tiến, Hà Sĩ Phu, Nguyễn Thanh Giang, Vũ Minh Ngọc, Bùi Minh Quốc, Nguyễn Đan Quế cùng các bạn trẻ đấu tranh cho nhân quyền và dân chủ, với lòng kính yêu khâm phục.

Nguyễn Thiện Tâm, giáo sư Giáo sư triết học V.V.N, lão thành Cách mạng nhận định: “Trong lịch sử Việt Nam chưa bao giờ có chính quyền nào hung bạo, mất hết tính người như chính quyền cộng sản hiện hành. Chủ nghĩa cộng sản là thảm hoạ lớn nhất của nhân loại, hơn cả thảm hoạ sóng thần, động đất”.


* * *

Thưa các vị,

Các vị đang cầm trong tay bài viết của một người làm khoa học đã từng nhiều lần đi hội thảo khoa học thế giới và khu vực. Người này mong mỏi các vị bình tâm đọc mấy dòng tâm huyết dưới đây để ta cùng nhau trao đổi ý kiến về vận mệnh đất nước và tìm cách cứu nước.

Các-Mác có nói một câu thật có lý: “Chỉ có súc vật mới quay lưng với đồng loại để chăm chút cho bộ lông của mình”, và người xưa nói: “Quốc loạn tri trung thần, Gia bần tri hiếu tử” (nước có loạn (mới) biết tôi trung, nhà nghèo (mới) biết con có hiếu).

Chính lúc Tổ quốc lâm nguy này mới rõ lòng người nông sâu, tà chính. Vụ án siêu nghiêm trọng của nhóm phản quốc Lê Đức Anh đã được phát giác vài chục năm nay mà cho đến giờ này Bộ Chính trị vẫn im như thóc nói lên điều gì?

Nói lên sự giả nhân giả nghĩa, nói một đằng làm một nẻo của chính quyền cộng sản, và các khẩu hiệu “Tổ quốc trên hết”, “Vì dân quên mình”, “Tất cả là của dân, do dân, vì dân” đều mang tính bịp bợm, không hề có thực chất. Sự thật là chúng chỉ lo cho mình, có ai nghĩ đến dân đâu. Nên tội lỗi tày đình của nguyên Chủ tịch nước Lê Đức Anh, Trung tướng Đặng Vũ Chính, Trung tướng Nguyễn Chí Vịnh được toàn bộ Bộ Chính trị im lặng vô cảm tức là đồng lõa bao che cho chúng. Phải nhìn thẳng vào xã hội ta thời điểm này như Trương Triệu Vũ nói: “Trong Trung ương thiếu hiền tài, lùn trí tuệ, nghèo nhân đức, nên đã xẩy ra không biết bao nhiêu là tội lỗi, là bệnh hoạn đủ các kiểu. Dân đã kiên nhẫn, khoan dung, tha thứ, cho những vấp váp ấu trĩ và cả những sai lầm, sa ngã, hư đốn của Đảng và Chính phủ, đã dạy bảo nhiều, mà họ vẫn chưa biết phục thiện, chấp tay nhận lỗi hứa sửa mình… Không nên bắt dân nộp thuế để Đảng tiêu xài vô tội vạ, lại nuôi một hệ thống vừa đông vừa cồng kềnh, ăn hại như hiện nay”, và ông cảnh báo: “Đừng để Đảng thành vật cản đường trong lịch sử dân tộc. Đừng để lịch sử ghi án phản quốc cho Đảng”.
(Trích thư Trương Triệu Vũ gửi Nông Đức Mạnh, ngày 21/11/2004)

Sự thật, chính quyền cộng sản Việt Nam là một loại quái thai dị dạng.

Xin các vị hãy nghe cụ Trần Đại Sơn - Đại tá, lão thành Cách mạng - trả lời phỏng vấn đài “Châu Á Tự do” ngày 15 tháng 11 năm 2004 vừa qua: “Việt Nam chúng tôi dưới sự lãnh đạo của cộng sản thì làm gì có luật pháp. Lệnh của Bộ Chính trị muốn bắt ai là bắt, muốn tha ai là tha, xử ai bao nhiêu năm là xử. Tòa án Việt Nam không xử theo luật mà xử theo lệnh của Đảng. Lãnh đạo càng cao càng làm càn, càng tham nhũng mạnh, làm gì có người nào tử tế? Bây giờ Đảng cộng sản đã nát lắm rồi, đừng để nó nồng lên mùi không ai ngửi được.” Sự thật là Đảng ta đã trở thành “Đảng Cộng đớp”, “Đảng Cộng mút” như nhà văn Dương Thu Hương nói, và như Nguyễn Văn Trấn nhận xét “Tội ác của chế độ này, hơn 40 năm qua không thể nói hết” .

Ai đã từng chứng kiến Cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp mới thấy bản chất của Đảng là Đảng cướp. Xin nghe một cán bộ cao cấp làng báo kể chuyện rùng rợn ở Sài Gòn những năm 80:

“Ô tô mui trần đỗ xịch trước cửa hiệu, một tốp lính ăn mặc rằn ri, mặt đằng đằng sát khí, lưỡi lê tuốt trần, xộc vào cửa hiệu, hô: “Đứng im, giơ tay lên!” Cả nhà ngơ ngác hốt hỏang giơ tay lên. Tốp lính mở các hòm, tủ hốt bạc, hốt dây chuyền, vòng, xuyến, lắc, hoa tai, nhẫn cao cấp nạm kim cương v.v...nhét vội vào bao tải, không cần kiểm kê hạng mục, không cần biên nhận số lượng, cứ thế vác lên xe nổ máy chạy”.
Động tác cuối cùng của Đảng cướp là ném cho gia chủ một cái trát triệu tập đi lao động cải tạo. “Về khoản cướp bóc, chơi đểu thì cộng sản còn hơn “ngụy” nhiều”. Dân vùng giải phóng sau 75 đã nhận xét như vậy.

Man rợ thay, Đỗ Mười nhờ thành tích cướp giật này đã lên như diều gặp gió, lên tới mức to nhất nước, y đã làm tới 2 nhiệm kỳ vẫn chưa chịu về hưu. Y còn ham hố làm cố vấn cho Đảng như Lê Đức Anh để tiếp tục dạy cho Đảng “trổ tài” cướp đoạt, vơ vét của những người đã bị tước đoạt đến cùng cực. Bất giác tôi nhớ đến tiên sinh Hoài Nam Tử dạy:

“Đức ít mà ân sủng nhiều, Tài ít mà địa vị cao, Công nhỏ mà bổng lộc lớn là tam đại họa“ (3 họa lớn)
Ba cái họa lớn này các vị lãnh đạo cao cấp Việt Nam có đủ cả 3 nên đã biến thành tai họa cho dân tộc là chuyện đương nhiên. Trách ai?

Sự thật là chúng ta đã xây dựng một xã hội vô cùng nguy hiểm vì nó được điều hành bởi những nhân vật quái thai dị dạng mất tính người như Lê Duẩn, Lê Đức Anh, Lê Đức Thọ, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Hà Phan, Phạm Thế Duyệt, Đỗ Mười, Trương Tấn Sang v.v... Chúng ta đã xây dựng một xã hội mà mọi giá trị đều bị đảo lộn: tốt thành xấu, xấu thành tốt, có công thành có tội, có tội thành có công. Tội to như Ban tổ chức T.Ư., Ban Tư tưởng Văn hóa thì hết huân chương cao quí này đến huân chương cao quí khác. Còn những người có công to lớn như Trần Độ, Hoàng Hữu Nhân, Lê Giản, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Đại Sơn, Trần Bá, Vũ Minh Ngọc, Trần Khuê, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Vũ Cao Quận, đại lão Hòa Thượng Thích Quảng Độ, Thích Huyền Quang, Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn, Phạm Hồng Sơn, Phương Nam Đỗ Nam Hải... thì luôn bị tù đầy hoặc rình rập, theo dõi, hãm hại.

Trong bài viết “Bức tranh tổng quát về đất nước Việt Nam”, ông Hà Mạnh Khởi viết: “Thử hỏi trong Bộ Chính trị có mấy ai bằng các ông Phạm Quế Dương, Trần Khuê, Trần Dũng Tiến? Trong Bộ Chính trị có ai bằng Lê Chí Quang, Nguyễn Vũ Bình, Phạm Hồng Sơn. Giá mà trong Bộ Chính trị có được những con người như thế thì tốt cho dân tộc ta biết bao!”

Sự thật là Đảng cộng sản đã đưa Việt Nam xuống vực thẳm của đói nghèo lạc hậu. Nhân dân tiếng là được độc lập nhưng bị bưng bít cùm kẹp đủ kiểu. Cả nước có hơn 600 tờ báo, có hàng vạn luật sư. Nhưng có báo nào, có luật sư nào bênh vực cho những người dân thấp cổ bé họng bị Đảng cướp nhà cướp đất. Có báo nào dám bảo vệ những chiến sĩ dân chủ kiên cường như Trần Độ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Trần Đại Sơn, Trần Bá, Vũ Minh Ngọc, Nguyễn Thanh Giang, Nguyễn Đan Quế, Hà Sĩ Phu và mấy chíên sĩ trẻ kể trên.

Sự thật là Đảng cộng sản Việt Nam đã làm những việc phi lý phi pháp đến man rợ. Trên thế giới ngày nay chỉ còn một nước duy nhất là Việt Nam không cần luật thành văn mà chỉ có luật rừng (bắt ai, xử ai cứ theo lệnh trên, lệnh miệng). Chỉ có ở Việt Nam nhà nước mới chơi cái trò cắt điện thoại [1], cấm in chụp tài liệu. Tôi nhớ tạp chí Thế giới tháng 7-2003 đăng tin “Ở Mỹ tù nhân được tự do thư tín, tự do dùng điện thoại“.Chỉ có Việt Nam mới cai trị dân theo kiểu mạnh ai nấy vơ vét (vơ vét và cướp bóc vô tội vạ). Chỉ có Việt Nam mới kiên quyết bảo vệ và phát triển chủ nghĩa Mác-Lê để xây dựng chủ nghĩa xã hội nhưng nội hàm của chủ nghĩa Mác-Lê là gì cho tới nay chưa ai minh định được. Một hệ tư tưởng được coi là chính thống nhưng chưa có một tài liệu chính thống nào giải thích được nó.

Đại từ điển La-Rút (Grand Larousse) có một câu rất hay: “Bản chất con người là nhầm lẫn“. Đến thiên tài Anhxtanh (A Einstein) cũng phải thú nhận: “Một trăm phát kiến khoa học của tôi thì đến 99 cái là sai lầm, chỉ một cái là đúng“. Chỉ có các lãnh tụ lãnh tụ cộng sản mới dám nói: “Chủ nghĩa Mác-Lê là bách chiến bách thắng“. Mác được thế giới một thời coi là thiên tài, là bậc thầy lỗi lạc, mà còn nhiều sự nhầm lẫn thảm hại gây hậu quả khôn lường như mô hình búa liềm - liên minh công nông – như khẩu hiệu „Vô sản toàn thế giới đoàn kết lại“ (Vô sản là không có tài sản, là vô học) Vô học mà liên kết lại thì chỉ có cướp bóc, đập phá, chém giết, chứ làm sao mà tạo ra được những giá trị có tính vĩnh hằng - chân lý.

Thưa các vị, tôi là nhà khoa học. Tôi ưa sự chính xác, sự vật thế nào thì nói nó thế ấy. Chủ tịch Hồ CHí Minh cũng là người như chúng ta: có ăn, có bài tiết, có nhu cầu sinh lý, có cái sạch có cái bẩn (chỉ có thần thánh mới không phải đi ỉa) nên ông cũng có đúng có sai, có ưu có khuyết. Chúng ta biết ơn ông, nhưng không vì thế mà không nhìn thấy những sai lầm nguy hiểm của ông để rút kinh nghiệm mà sửa. Bệnh thần thánh hóa lãnh tụ là bệnh của kẻ ngu đần. Tôi nhắc lại, ông Hồ không phải là Thánh. Mà kể cả thánh cũng có thánh thọt.

Trong thần thoại Hy Lạp có Uyn Canh là thánh đi cà nhắc. Tài thế đấy (người xưa nhìn thấy vấn đề hơn ta nhiều). Chính ông Hồ Chí Minh đã nói: „Chỉ có hai loại người không có khuyết điểm, một là đứa trẻ sơ sinh, hai là người nằm trong quan tài.“ Đảng là một tập thể người như những người khác không thi tuyển, không lựa chọn thì phải có sai lầm, có khuyết điểm. Nhưng điều cực kỳ khó hiểu là hễ ai nói đến sai lầm khuyết điểm của Đảng liền bị qui là chống đối, là phản động nên Đảng có quá nhiều tội lỗi với dân. Bằng chứng là sau hơn nửa thế kỷ Đảng lãnh đạo, dân ta càng ngày càng mờ mịt tối tăm không thấy đường đi lên theo hướng nào nữa.

Thì ra chuyện vì dân vì nước là chuyện hoang đường bịp bợm, còn chuyện vì mình là chuyện có thật. Xin đọc một đọan ngắn trong “Bức tranh tổng quát về đất nước Việt Nam“ của ông Hà Mạnh Khởi: “Vừa qua ở Hà Nội một loại VIP có tên tuổi đua nhau bán nhà: Hoàng Thao Nguyên thứ trưởng Công an bán nhà 73 THĐạo 6000 cây vàng, hai nhà của Nguyễn Thanh Bình, Nguyễn Văn Trân đều là uỷ viên Bộ Chính trị chỉ bán một phần nhà đã 1 vị 39 tỷ, 1 vị 40 tỷ. Rồi Vũ Xuân Chiêm, cái anh Trung tướng hậu cần háo danh này thì bán nhà với giá 7200 cây vàng, còn tụi quan khác bán nhà với giá 10 đến 20 tỷ thì nhiều“ [2].

Các vị thấy đấy, chuyện cống hiến, vì dân là chuyện đùa. Còn chuyện thật 100% là các chuyện vừa kể ở trên. Nên vụ án siêu nghiêm trọng được xét xử thì có cơ làm sụp đổ cơ đồ, vì thế mà hầu như tất cả những người có trách nhiệm đều bưng tai bịt mắt.

Hơn lúc nào hết, chúng ta phải có ý thức về sự bàng quan vô trách nhiệm của mình đã đẩy xã hội Việt Nam đến chỗ nguy kịch, đẩy con cháu chúng ta vào chỗ chết. Nguy kịch đến mức bọn đại phản động leo đến tột đỉnh quyền lực, phá phách đểu cáng đến như vậy mà 14 ủy viên Bộ Chính trị không ai lên tiếng biểu lộ sự đồng tình với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, với Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh ngoài mấy vị cán bộ cao cấp đã nghỉ hưu và một số người yêu nước thương dân thực sự như những nhà dân chủ mà chúng ta đã biết.

Chúng ta còn một chút tự hào là phẩm chất trí tuệ, là chỉ số thông minh của người Việt. Nhiều kỳ thi quốc tế về toán, lý, tin học, đoàn Việt Nam thường được giải quán quân đồng đội với thành tích tất cả các thành viên của đoàn đều đạt huy chương vàng bạc. Gần đây nhất, kỳ thi tiểu học quốc tế tại Ấn Độ, cả 16 thiếu nhi Việt Nam đều được giải và đoàn Việt Nam được danh hiệu quán quân quốc tế với 12 huy chương vàng, 4 huy chương bạc. Lại vừa rồi, ti vi đưa tin một bé gái 8 tuổi ở Sài gòn thi tốp-phần (kỳ thi tiếng Anh lấy bằng quốc tế) đạt 500 điểm (chị gái của em đạt điểm này ở tuổi 13. Xứng đáng ghi tên vào kỷ lục Ghi-nét).

Nhiều, nhiều, nhiều bằng chứng, chứng tỏ trí tuệ Việt Nam đáng tự hào bao nhiêu thì lãnh đạo Việt Nam đáng xấu hổ bấy nhiêu. Kinh Dịch có dạy một câu thật hay “Trí là gốc của Đức“, lãnh đạo Việt Nam vì thiếu trí nên không hiểu được vì sao lại phải sống có đức. Trong khi các đại sư lừng danh thế kỷ đã nhiều lần cảnh báo thảm kịch diệt chủng sẽ xẩy ra vì con người quá tham lam ích kỷ (thất đức). Tuy nhiên xin đừng vội đổ lỗi cho lãnh đạo tồi tệ. Người Pháp có câu châm ngôn rất trí tuệ “nhân dân nào chính phủ ấy” Thực tế cho thấy nhân dân và cán bộ các cấp của ta hầu như vô cảm mũ ni che tai! Đâu rồi các cán bộ cao cấp trong chính phủ, trong quân đội còn lương tâm còn trách nhiệm với cộng đồng hay không mà im hơi lặng tiếng? Thế mới biết các nhà dân chủ kể trên thật anh hùng.

Là người Việt Nam có tự trọng, tôi rất xấu hổ khi nghĩ đến Đảng cộng sản Việt Nam, tôi rất mong quí vị đọc kỹ, nhìn thẳng vào mình, vào xã hội mình, rồi nghĩ lại quá trình, rồi tìm cách tháo gỡ để cứu ta, cứu con cháu chúng ta đang bị tai nạn rất nguy hiểm vì qua gần 60 năm xây dựng xã hội mới mà tinh thần dân chúng càng ngày càng sa sút, đặc biệt là luân lý kỷ cương thì đồi bại chưa từng thấy trong suốt bốn ngàn năm lịch sử. Các tầng lớp nhân dân Việt Nam bây giờ không có lý tưởng. Người ta không còn ước mơ nào khác ngoài việc kiếm tiền. Ở đâu làm gì người ta cũng chỉ nói đến tiền, đến mức đã thành vè “Tiền là Tiên là Phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là đà hy vọng, là lọng che thân, là cán cân công lý”

Càng xoay xỏa được nhiều tiền, người ta càng ăn chơi trác táng, nào cờ bạc, rượu chè, hút xách, mua bán dâm v.v...xã hội không có đường đi sáng sủa, không có định hướng tốt nên thanh thiếu nhi sống cùn sống mòn và cơ hội. Hầu như họ không đọc sách, không tiếp xúc với những người tử tế mô phạm. Thậm chí họ còn chê ông bà cha mẹ là Khốt Ta Bít [3] thời nay. Cả một xã hội điên lọan và vô văn hóa như vậy làm gì còn có ai nghĩ đến người khác? Xin các vị bớt chút thì giờ vào bệnh viện sẽ thấy tận mắt sự sa đọa mất tính người của số đông thầy thuốc và sự bần cùng đến đau khổ của người dân.

Sáng nay tôi vừa vào Bệnh viện mắt TƯ. Bác sĩ X là người mổ mắt tốt nhất ở đây. Bệnh nhân bảo mỗi buổi sáng bác sĩ mổ từ 15 đến 20 ca. Mỗi ca mổ bệnh nhân phải phong bì từ 2 đến 3 trăm ngàn (vị chi khoảng 3 triệu đồng mỗi sáng). Tôi ra đến quầy thuốc cổng viện thấy một bà già ngồi khóc, tôi dừng lại hỏi thăm thì bà nói: “Tôi từ Hà Bắc xuống nhưng không khám được lại phải về ông ạ“. Ngừng một lát bà tiếp: “Là vì tôi thấy bệnh nhân nông thôn đến đây đều lắc đầu nhăn mặt rồi về cả. Ở quê tôi, một mớ rau có 100 đồng mà ở đây thì vài lọ nhỏ mắt bằng đầu ngón tay đã hơn 200 ngàn đồng, ông tính xem là mấy nghìn mớ rau mồ hôi nước mắt?

Ở đây đã vậy về nhà thì bọn quan lại địa phương và thầy cô giáo bóp nặn đủ kiểu đóng góp, học thêm...

Đảng cộng sản quản lý xã hội và „phục vụ nhân dân“ đủ các loại khuyết tật như vậy mà vẫn có người ca ngợi công lao của Đảng thì không thể hiểu được họ là giống người gì?

Cuối cùng tôi muốn nói một điều nghe hơi ngược đời là dù sao cũng phải cảm ơn gian thần Lê Đức Chột, Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnh, cảm ơn 14 vị Ủy viên Bộ Chính trị “tai mắt“ của dân đã làm ngơ vụ án đại hình này, vì đúng như các bậc Thánh Lão Tử, Khổng Tử đã dạy “trong họa có phúc“. Nếu như không có vụ bê bối cực lớn này thì Đảng cộng sản Việt Nam còn lâu mới chết hẳn. Thôi nhé. Tôi lạy các vị cứ để cho nó chết hẳn chứ đừng nói chuyện chữa Si Đa. Đảng có chết hẳn thì con em mình mới sống được nên không bàn chuyện củng cố xây dựng Đảng nữa. Lạy Trời, lạy Phật, Lạy Chúa tôi! A men!

Tội ác chồng chất mà Đảng cộng sảnVN gây ra như trên đã nói, làm cho ta nhớ đến “Bình Ngô đại cáo” của Nguyễn Trãi cách đây 7 thế kỷ mà thế sự vẫn còn nóng hổi như bây giờ:

“Hút máu mủ sinh linh, quân tham ác miệng răng nhờn béo Đủ công trình thổ mộc, chỗ công tư nhà cửa nguy nga Chốn hương thôn sưu dịch nặng nề Trong xóm làng cửi canh bỏ phế Tát cạn nước đông hải, không rửa sạch tanh hôi Chặt hết trúc Nam Sơn, khó ghi đầy tội ác Thần người đều căm giận Trời đất chẳng dung tha”

Tôi, người ký tên dưới đây, nguyên là cán bộ giảng dậy trường Đại học Bách Khoa Sài gòn, bảo vệ luận án tiến sĩ loại xuất sắc tại Liên Xô, có học hàm giáo sư tiến sĩ, từng được giải thưởng lớn ở nước này về phát minh sáng chế. Nhưng buồn thay, nhà nước ta chỉ công nhận bằng tiến sĩ còn học hàm giáo sư thì không. Khi về nước tôi hỏi thì được cơ quan chủ quản trả lời: “Tiêu chuẩn được phong học hàm giáo sư ở nước ta còn có một tiêu chuẩn nữa là phải có bằng chính trị bậc Đại học do Học viện Chính trị Quốc gia Hồ Chí Minh cấp.

Tôi nghĩ, ở các nước tư bản tiên tiến, khoa học kỹ thuật của họ phát triển đến chóng mặt, nhân dân của họ thật sự văn minh hạnh phúc, chẳng nhẽ tất cả những người làm khoa học để tạo dựng nền văn minh rực rỡ của họ đều phải có bằng chính trị cao cấp ư?

Không hiểu sao nhà nước ta lại thực thi một chính sách có quá nhiều nghịch lý như vậy?

Đây, xin kể sơ sơ đôi nét về cái nhà nước nhiều bằng chứng dở hơi qua các phương tiện truyền thông:
Báo Pháp Luật ngày thứ năm 9/1/2003 đăng tin:

“Không có một nước nào trên thế giới mà người dân lại cứ kéo tới nhà riêng các đồng chí lãnh đạo như Tổng Bí thư, Chủ tịch Nước, Thủ tướng Chính phủ, Chủ tịch Quốc hội để khiếu kiện như ở nước ta. Hằng ngày họ tập trung trước cửa nhà Thủ tướng để kêu. Ban đầu họ còn kêu vào ban ngày nhưng rồi lại sợ ban ngày tiếng ô-tô át đi, Thủ tướng không nghe thấy nên sau đó cứ nửa đêm họ lại kêu lên: “Thủ tướng ơi, Thủ tướng ơi!”

* * *

Chủ tịch Trần Đức Lương tại Hội nghị tư pháp toàn quốc: “Các xã huyện giải quyết khiếu nại, tố cáo là chủ yếu”.
Chỉ nguyên mỗi câu này đã chứng tỏ sự dốt nát vô trách nhiệm của người đứng đầu một nước. Người ta sẽ hỏi “vậy thì sinh ra Chính quyền tỉnh, cơ quan T.Ư. để làm gì mà không xử lý các vụ án oan do xã huyện xử sai, áp đặt bắt nạt dân?

* * *

Toàn dân oan trên 61 tỉnh thành xin hỏi ông Chủ tịch Hội đồng dân tộc của Quốc hội Tráng A-Pao:

1. Có nơi nào trên thế giới mà ngàn vạn dân oan ở 61 tỉnh thành cả nước laị cùng chung cảnh bị bọn Độc tài – Sói lang - Bạo chúa – Ác ôn - Cướp ngày - Đôị lốt Đảng - Giả danh cách mạng - Mạo danh Đảng và Nhà nước cuớp đi tất cả quyền sống sơ đẳng của người dân lành vô tội không?

2. Có nơi nào trên thế giới mà lãnh đạo tối cao lại Độc ác – Vô trách nhiệm – Chai lì – Trơ trẽn - Bẩn thỉu - Dối trá – Vô liêm sỉ như ở Việt Nam không?

3. Có nơi nào trên thế giới mà dân oan khiếu kiện triền miên hết đời cha đến đời con, chôn vùi tuổi trẻ, vứt bỏ tuổi già … như con thiêu thân lao vào cuộc trường chinh khiếu kiện đến khuynh gia bại sản, phải sống cảnh ăn mày, ăn xin, bữa cơm, bữa cháo, gốc cây, vỉa hè, màn trời chiếu đất như ở Việt Nam không?

Thư của đồng bào kêu oan

Chắc chắn là ở thế kỷ 21 này không một người dân nào ở các nước phát triển trên thế giới laị một cổ mấy tròng như người dân oan Việt Nam hiện nay.

Ấy vậy mà lại còn bị vu oan giáo hoạ, bị nhà cầm quyền khép cho cái tội: “Làm rối an ninh trật tự - Chống người thi hành công vụ - Xúi dục – Kích động - Quấy rầy lãnh đạo” để chuẩn bị cho ra đời một nghị định nguỵ trang bởi một cái tên khá hấp dẫn: “Biện pháp bảo vệ an ninh trật tự nơi công cộng”.

Nó chẳng có gì hay ho mới mẻ, thực chất chỉ là một trò hề bịp bợm. Đánh lừa và thách đố dư luận trong ngoài nước nhằm bịt miệng dân oan, trói tay, chặt chân dân khiếu kiện đến cửa quan cầu cứu kêu oan, thể hiện một Nhà nước Độc đoán - Độc quyền - Độc tài phát xít lên tới đỉnh cao. Ngàn vạn dân oan vô tội bị bọn Bạo chúa - Cướp ngày - Đội lốt Đảng - Giả danh Cách mạng – Len lỏi chui rúc trong bộ máy Đảng – Chính quyền các cấp: Đục khoét vơ vét và cướp đi tất cả: Đất đai, nhà cửa, ruộng vườn và quyền sống của con người.

* * *

Báo Tuổi Trẻ Thủ đô số 24 ngày 13/6/2003 đăng bài “Cần xem xét lại kết luận của Thanh tra nhà nước về giải quyết khiếu nại của ông Nguyễn Văn Dẫu ở Đồng Nai có đoạn “Khi biết được Thanh tra Nhà nước kết luận cho căn nhà 135 Phan Chu trinh mà lực lượng Biệt động thành phố Biên Hoà từ 1972 đến 1975 đã lấy nó làm cơ sở để hoạt động, để chiến đấu đến ngày toàn thắng nay thành nhà của Đại tá An ninh quân đội nguỵ Chu Văn Sáng thì quả thật là chúng tôi không thể hiểu nổi. Sau gần 30 năm giải phóng đất nước chẳng lẽ thật giả trắng đen lại lộn xộn đến thế hay sao?

Tôi không biết các cán bộ Thanh tra khi xác minh căn cứ vào đâu, dựa vào tài liệu gì mà kết luận như vậy? Chúng tôi là những con người đã từng sống, chiến đấu tại địa điểm đó từ khi đất nước chưa giải phóng không thể tin như vậy. Bình luận về vụ này, cựu chiến binh Trần Bá Viết: “Thanh tra Nhà nước và Nhà Chức trách địa phương với công dân Biên Hoà Đồng Nai Nguyễn Văn Dẫu thì ai là KẺ ĂN CƯỚP, còn ai là NGƯỜI BỊ CƯỚP?! Ai phải, ai trái? Ai đúng, ai sai? Kỷ cương phép nước ai đặt? Cán cân công lý ai cầm? Ông Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, ông Chủ tịch Nước Trần Đức Lương, Chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Văn An, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Phạm Thế Duyệt, Thủ tướng Phan Văn Khải có đau lòng, nhức nhối và xấu hổ không?!? Ai chịu trách nhiệm phải giải quyết việc này xin công khai trên đài trên báo cho dân biết?”

Xin kể tiếp về nghịch lý:

Bà Phạm Thị Ứng, 60 Thống Nhất, Phan Rí cửa, huyện Tuy Phong tỉnh Bình Thuận bị Hùynh Tần Thành đương kim Chủ tịch tỉnh cướp 8000m2 đất do cha ông bà khai phá tạo lập từ năm 1930 đã được các cấp Chính quyền từ thời Pháp đến thời ta công nhận.

Vụ kiện này đã qua 27 năm. Điều lạ là tòa án các cấp không xử theo luật mà xử theo lệnh của bọn cướp ngày nhất định đứng vể phía bên bị kiện để bao che ức hiếp (!!!???). Bà Ứng đã nhiều lần ăn đợi nằm chờ ở trụ sở tiếp dân Mai Xuân Thưởng rồi lần mò tới ông Vũ Đức Khiển, Trưởng ban Pháp luật Quốc hội. Ông Khiển nói với bà “Tôi đã xem kỹ giấy tờ, 8000m2 đất này bà là chủ sở hữu từ trước Cách Mạng đến nay không có ai khiếu kiện tranh chấp, tôi sẽ trình lên Bộ Chính trị.

Bà Ứng rất mừng, mấy tháng sau tìm đến ông Khiển. Ông Khiển nói:

- Việc của bà tôi đã trình Ban Bí thư, đại diện Ban bí thư bảo “Vụ kiện của bà đã hết thời hiệu”(!)
Đúng là lưỡi không xương! Giọng lắt léo Cộng sản!

* * *

Báo Tiền Phong số 41 (5.4.01) có bài “Vì sao gia đình ông Quang tan cửa nát nhà?”

Gia đình ông Quang ở xã Vĩnh Trạch, Thoại Sơn, An Giang có 21.700 mét vuông đất thổ cư từ đời cha ông để lại. Năm 1981 huyện Thoại Sơn thu hồi lập trại chăn nuôi giao cho công ty chăn nuôi quản lý. Cách tính toán đền bù của địa phương là chỉ cấp 1/3 đất cũ còn lại trả 15 giạ lúa (300 kg) cho mỗi ngàn mét vuông (tức bằng 500,000 đồng đổi lấy 1000m2). Vì không chấp nhận các quyết định của Huyện, Tỉnh mà gia đình ông Quang có đến 8 lần bị các lực lượng cưỡng chế và bắt giam đẩy vào vòng tù tội vì dám “chống người thi hành công vụ. Bà Đầm vợ ông cùng hai người con gái đều bị bắt giam tổng cộng hơn 6 tháng và bị xử 42 tháng tù treo.

Riêng ông Quang đi làm ruộng cách nhà chỉ khoảng 1km nhưng nhiều lần bị công an chặn đường bắt xử phạt vì tội không mang theo giấy chứng minh nhân dân (!) Ngày 24/4/2002, tại trụ sở tiếp công dân của Trung ương Đảng và Nhà nước, ông Nguyễn Thành Long, Phó Vụ trưởng Vụ II, Văn phòng Chính phủ sau khi xem xét đơn của ông Quang thấy vấn đề quá bức xúc đã điện cho Chủ tịch UBND Tỉnh An Giang trao đổi giải quyết khiếu kiện cho ông Quang. Ông Long còn ghi phía dưới bức thư gửi cho Chủ tịch UBNDTỉnh An Giang: “Hồi 9 giờ ngày 24/4/2002, tôi đã trao đổi điện thoại trực tiếp với đồng chí Bảy Nhị (tức Nguyễn Minh Nhị), Chủ tịch UBND Tỉnh An Giang. Đồng chí đã đồng ý xem xét lại những nội dung nêu trên. Đề nghị ông (Quang) về đưa cho Chủ tịch Tỉnh”.

Ông Quang hớn hở từ Hà Nội về hy vọng tìm được tiếng nói công tâm, soi xét lại vấn đề. Thế nhưng một năm qua đơn của ông vẫn bị “nghẽn mạch” ở phòng tiếp dân của Tỉnh. Tôi khom mình chui vào ngôi nhà lá nhỏ bé, rách nát với những vật liệu phế thải trong một buổi trưa nắng gay gắt, nắng giữa tháng 4/2003. Ngôi nhà xiêu vẹo này cũng sắp bị giải toả.

Đi đâu, về đâu những con người này? … Câu trả lời vẫn phải nhẫn nại chờ đợi ở Tỉnh An Giang. Ông Quang cho biết đất nhà và ruộng đã bị thu hồi hết, bây giờ gia đình ông chủ yếu sống bằng nghề làm thuê cuốc mướn. Đứa con gái út đang học lớp 9 cũng phải bỏ học đi làm thuê. Chỉ tay về phía trại heo, ông Quang chua xót nói: “Đất thu hồi của dân bây giờ cấp cho cán bộ và người nhà của cán bộ”.

Và đây là thư của ông Vũ Minh Ngọc

Thư gửi Ông Vũ Đức Khiển - Chủ tịch Uỷ ban Pháp luật Quốc Hội
Đồng kính gửi Đồng chí Tổng bí thư Nông Đức Mạnh
Ngày 19 tháng 5 năm 2004.

Là một đảng viên hiện thường trú ở phòng 49 Nhà A1 Khu tập thể Nam Đồng, một cựu chiến binh có 40 năm tuổi quân, một đảng viên có 50 năm tuổi Đảng, sinh ra và lớn lên trong một gia đình cơ sở cách mạng có tới 10 người tham gia hoạt động trước Cách mạng tháng 8 năm 1945, bản thân tôi tham gia từ năm 1944 nên gia đình tôi năm 1946 được Chủ tịch Hồ Chí Minh tặng bằng khen với danh hiệu “TOÀN GIA CÁCH MẠNG” tôi gửi Tổng bí thư Nông Đức Mạnh và Vũ Đức Khiển - Chủ tịch UB Pháp luật Quốc Hội đề nghị xét tội trạng của 7 vị cán bộ cao cấp)

1. Phạm Thế Duyệt trước là Bí thư Thành uỷ Thành phố Hà Nội bị 11 cụ lão thành Cách mạng của Hà Nội hưởng ứng lời kêu gọi của Đảng trong việc chống tham nhũng, các cụ đã báo cáo với Bộ Chính trị tới 13 tội danh của Phạm Thế Duyệt, không những không được Bộ Chính trị xem xét mà các cụ còn bị Phạm Thế Duyệt dung quyền lực khai trừ 4 cụ ra khỏi Đảng để răn đe các cụ khác. Vụ việc này các cụ đã làm đơn khiếu nại kéo dài hang chục năm vẫn không được giải quyết, mà Phạm Thế Duyệt thì vẫn nghiễm nhiên trở thành Chủ tịch Mặt trân Tổ Quốc Việt Nam. 2. Trương Tấn Sang, Uỷ viên Bộ Chính trị, trước đây là Bí thư Thành Uỷ TP Hồ Chí Minh đã phạm 2 án kỷ luật lớn:

a. Phá hoại nền kinh tế thị trường đang vươn lên của TP Hồ Chí Minh qua các vụ Ép Cô Minh Phụng, Tân Trường Sanh v.v gây thiệt hại bốn ngàn tỷ đồng tiền mồ hôi nước mắt của dân

b. Vi phạm phẩm chất và đạo đức cuả người cán bộ đảng viên qua việc mua dâm, thông dâm với đồng chí Hồng - đảng viên cộng sản của Quận 3 TP Hồ Chí Minh. Hai vợ chồng bà Hồng đã gửi thư tố cáo lên Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu. Vậy mà Trương Tấn Sang, người phá hoại nền kinh tế của TP Hồ Chí Minh lại được điều về làm Trưởng Ban Kinh tế của Trung ương Đảng vẫn với cương vị Uỷ viên Bộ Chính trị, mặc dù y đã suy thoái phẩm chất đạo đức.

3. Nguyễn Văn An khi làm Bí thư Tỉnh uỷ Nam ĐỊnh đã làm cho Nhà máy phá sản, suýt phải giải thể xoá tên một cơ sở công nghiệp có truyền thống lâu đời của thành Nam. Sau đó được Trung ương điều về làm Trưởng Ban Tổ chức Trung ương, trong việc sắp xếp nhân sự cho Trung ương y đã vơ vét được hang tỷ tiền đút lót. Tôi được công nhân bến phà Thái Bình kể lại là trong đám tang mẹ y, ô tô của các Trưởng ban Tổ chức trong 61 Tỉnh thành đến viếng kéo dài hang cây số. Tiền phúng viếng rút ra còn phong bì gia đình cho vào bao tải mang ra bờ sông đổ rải trắng cả một vùng. Khi về làm Chủ tịch Quốc Hội trong đợt Bầu cử Quốc hội Khoá XI y là Chủ tịch Uỷ ban Bầu cử Quốc hội, nhưng lại là ứng cử viên vào Quốc hội khoá đó. Một sự vi phạm trắng trợn vào luật bầu cử đã được Quốc hội đề ra và chính ylại là Chủ tịch y đã bất chấp luật pháp và cái chính là coi thường Dân, mà chúng ta gọi là vừa đá bóng vừa thổi còi. Cũng trong đợt bầu cử Khoá XI này, một số cử tri đã có đơn tố giác Phạm Thế Duyệt và Trương Tấn Sang vì không đủ tư cách là ứng cử viên. Một số nơi đã hồi âm cho cử tri nhưng riêng Uỷ ban Bầu cử Quốc hội không những không trả lời cho cử tri biết mà còn sắp xếp cho Phạm Thế Duyệt và Trương Tấn Sang trúng cử khoá XI này.

4. Nguyễn Sinh Hùng đại biểu Quốc hội Khoá XI, Uỷ viên Trung ương Đảng, Bộ Trưởng Bộ Tài Chính đã cố tình bỏ qua việc sai trái của nhân viên trong việc khai khống một khoản tiền 6.858.625.986 đồng, đó là khoản phê duyệt quyết toán công trình K84 (xây dựng nhà máy in tiền quốc gia), vụ việc này được ông Trần Bình Phương công tác tại Ngân hàng Nhà nước tố cáo.

5. Đào Duy Quát trước đây ở Viện nghiên cứu Chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, được bố là Đào Duy Tùng định đưa vào Trung ương với ý đồ lật đổ ông Đặng Xuân Kỳ nnghiên cứu Chủ nghĩa Mác-Lê nhưng do có bài “chân tướng Đào Duy Quát” của tôi ra đời kịp thời (vì toàn bộ vụ bê bối ở Viện NC chủ nghĩa Mác-Lê và tư tưởng Hồ Chí Minh đã được phơi bày đầy đủ) nên Hội nghị TƯ khóa VIII đã loại bỏ tên +Đào Duy Quát ra khỏi danh sách vào TƯ khóa IX.

6. Nguyễn Thị Hằng Bộ trưởng Bộ Lao động Thương binh Xã hội vài năm trước đây đã dùng hộ chiếu đỏ để buôn thuốc lá lậu ở nước ngoài về, vụ việc đã được báo chí đưa tin rầm rộ nhưng rồi sự việc được dìm đi trong dĩ vãng để bà tiếp tục leo lên chức Bộ Trưởng kèm theo cương vị là Ủy viên T.Ư. Đảng.

7. Lê Đức Anh, nguyên Chủ tịch nước đã bị tố giác khai man ngày vào Đảng vậy mà vừa qua vẫn được nhận huy hiệu 60 năm tuổi Đảng, gây bất bình ở hầu hết các Đảng bộ trong toàn quân. Nhiều tướng lĩnh đã lên tiếng, Bộ Chính trị cũng đã họp nhiều lần nhưng sự việc vẫn chưa được làm sáng tỏ, trong khi đó ông ta lại đứng lên bao che cho một tên lính đảo ngũ, bị khai trừ khỏi Đàng là Đặng Đình Loan. Tên này được Lê Đức Anh phục hồi Đảng rồi cất nhắc thành đặc phái viên của Bộ Chính trị, đưa xe cho tên Loan đi nói chuyện nhiều nơi với nội dung bôi nhọ danh dự của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (y nói Đại tướng Nguyễn Chí Thanh mới là Tổng chỉ huy ở chíên dịch Điện Biên Phủ (ĐBP) - năm nay chúng ta kỷ niệm 50 năm chiến thắng ĐBP với vai trò và vị trí của Đại Tướng Võ Nguyên Giáp đã được lịch sử nghi nhận, vậy thì Lê Đức Anh và tên tay sai Đặng Đình Loan sẽ bị xử lý như thế nào?)….

Còn đây là lá thư của Đại tá Hùng Cường, thay mặt một số sĩ quan quân đội cấp tá đã nghỉ hưu ở khu tập thể Nghĩa Đô, Hà Nội. Đề nghị xử lý những tên dưới đây:

1. Trần Đức Lương, người được Lê Đức Anh bồi dưỡng nhiều, gặp gỡ nhiều, đang hy vọng có thể làm tổng bí thư thay Nông Đức Mạnh

2. Phạm Văn Trà, người chạy làng trong vụ A10, rất được lòng Lê Đức Anh

3. Trần Đình Hoan, kẻ bán đứng Lê Khả Phiêu cho Lê Đức Anh hòng được chân trong Bộ Chính trị phụ trách tổ chức hiện nay (hồi ấy Hoan làm chánh VP đã cung cấp nhiều tài liệu cho Lê Đức Anh đánh Lê Khả Phiêu)

4. Nguyễn Khoa Điềm, rất khôn ngoan tìm chỗ dựa ở Lê Đức Anh, và rất được lòng Lê Đức Anh. Kẻ đã cho dựng phim về Lê Đức Anh chiếu trên TV

5. Lê Hồng Anh, ngả về phía Lê Đức Anh, rất được lòng Lê Đức Anh

Toàn những nhân vật nắm những bộ phận quan trọng của Đảng và nhà nước như vậy thì ai làm gì được Lê Đức Anh? Lê Đức Anh đã có lần nói “Dù có mất ổn định đến đâu ta chỉ cần nắm tứ trụ là không sợ gì hết” (Tứ trụ là: Bộ Quốc phòng, Bộ Công an, Bộ Chính trị và Ban Tổ chức T.Ư. Đảng, phát biểu tháng 12/1992).

Xin thưa, đơn cử một số vụ trên đây là bất chợt đọc được trên báo chí hàng ngày của ta chứ không có chi đặc biệt vì xem ra vụ nào cũng đặc biệt (tức đặc biệt oan sai, đặc biệt tởm lợm, khi thấy bọn quan lại cướp ngày của dân).

Tôi đã tiếp xúc với dân oan trên 61 tỉnh thành ra T.Ư. theo kiện và tìm hiểu hầu hết các hồ sơ đều oan khuất không thể nói hết.

Chính vì đểu cáng với dân, ăn cháo đá bát mà nhà văn Dương Thu Hương đã kêu lên trong bài viết của mình: “Dân chúng quá nhu nhược đến mức tự chìa chân ra cho đỉa hút máu. Người nông dân Hải Hưng đã chẳng đặt tên cho Đảng cộng sảnVN là Đảng “Cộng Đớp” rồi sau đó đám dân đen đô thị tục tĩu đổi thành “Cộng Mút”. Dân chúng cũng không quá ngu dốt đến mức không biết rẳng một chế độ tham nhũng trên bình diện toàn quốc ắt hẳn phải liên kết và sử dụng bọn xã hội đen, Năm Cam ra tòa nhưng Sáu Quýt, Bảy Chanh, Tám Bòng … vẫn còn lại trong lâu đài của các ông lớn… (Bài Hà nội - Việt nam)

Chính vì đểu cáng với dân, ăn cháo đá bát mà nhà cách mạng lão thành, cán bộ cao cấp Nguyễn Văn Trấn đã nhận xét “Tội ác của chế độ này, từ 40 năm nay không thể nói hết” Đại tá Thành Tín, cựu Phó Tổng biên tập báo Nhân Dân “Đó là một bộ máy đàn áp rộng lớn và tinh vi theo kiểu KGB lộng hành bất chấp luật pháp và dư luận chà đạp quyền tự do của nhân dân, khống chế con người và xã hội tạo nên nỗi sợ dai dẳng thường trực biến xã hội ta thành lạc hậu và man rợ”

Còn Nguyễn Chí Thiện, nhà văn, nhà thơ từng bị tù oan 27 năm trời đã nhận xét chế độ ta như sau: “Đảng là một tổ chức siêu phát xít, cực kỳ hung hiểm”,(…), họ đang xây con đường lên các chân trời mù mịt đó bằng thân người, bằng nước mắt, mồ hôi, dớt nhãi, cơ hàn, chiến tranh, lao tù, gian dối, ngu tối, vô luân, vô sỉ, bằng nô lệ kìm kẹp bằng hủy diệt tất cả những gì mang tính người.

Tất cả các nước có chế độ cộng sản đều tàn bạo đểu cáng như nhau. Cứ điểm xem thống chế Stalin vĩ đại của cộng sản đã từng giết không ghê tay 40 triệu người là đồng bào đồng chí của mình. Chủ tịch Mao Trạch Đông (MTĐ) vĩ đại nhất châu Á cũng tàn bạo chưa từng có trong lịch sử Trung Quốc, số lượng người MTĐ tiêu diệt không thể đếm xuể. Hung hãn và mất tính người đến độ gần như toàn bộ Bộ Chính trị Đảng cộng sản Trung Quốc đều bị Mao tiêu diệt gần hết.

Tôi đã từng là nạn nhân của Cải cách ruộng đất, đã chứng kiến cải tạo miền Nam, những điều mắt nhìn thấy buộc tôi phải nhận định rẳng trong lịch sử Việt Nam chưa bao giờ có chính quyền nào hung bạo, mất tính người như cộng sản.

Chúng ta còn nhớ cụ Trịnh Văn Bô đã từng được bác Hồ nhiều lần nói “cô chú là ân nhân của cách mạng” thế mà trong nhiều biệt thự ở HN cụ cho cách mạng mượn làm trụ sở, làm nhà riêng cho cán bộ, có một ngôi nhà số 30 Hoàng Diệu, cụ đòi 50 năm nay không trả.

Chúng ta còn nhớ cụ Nguyễn Thị Năm chủ đồn điền ở Thái Nguyên, một người phụ nữ đầy bản lĩnh, đầy tài năng và lòng yêu nước đã từng nuôi cả đoàn quân, dốc hết tiền vàng ra cứu nước. Người phụ nữ vĩ đại này đáng được phong nhiều lần anh hùng nhưng CCRĐ mẹ là người bị ăn phát đạn đầu tiên của cộng sản.

Vì những lý do quá tồi tệ đó, chủ nghĩa cộng sản đã bị tẩy chay trên toàn TG. Các nước Đức, Anh, Pháp, Nga, Trung Quốc và đặc biệt là Nhật Bản đã công bố một quyết định dứt khóat từ bỏ chủ nghĩa cộng sản. Quyết định này được 1005/1006 đảng viên nhất trí (Xem bản tin A Thông tấn Việt Nam ra ngày 19.1.2004: Đảng cộng sản Nhật bản đã từ bỏ những giáo điều của chủ nghĩa Mác-Lênin. Đó là các cải tổ dân chủ có thể đi đến thành công trong khuôn khổ 1 chế độ TB ủng hộ chính sách đa Đảng, thừa nhận chế độ quân chủ. Hiện nay Đảng cộng sản Nhật Bản đang rất suy yếu, bằng chứng là trong cuộc bầu cử Quốc Hội tháng 11.2003 mặc dù Đảng cộng sản NB có ứng cử viên ở khắp mọi nơi nhưng đã không được ghế nào”)

Ở ta, cách đây 2 năm, Nguyễn Đức Bình, nguyên GĐ học viện Chính Trị QG HCM có quyết định về hưu. Trong buổi chia tay, một cán bộ giảng dạy, chuyên viên 9 nói “Anh Nguyễn Đức Bình lãnh đạo học viện hơn 3 chục năm nay, nhưng đến giờ này nếu có người hỏi chủ nghĩa xã hội là gì chắc anh không trả lời được”. Thế mà hàng năm Học viện cỡ lớn này đã tiêu phí của dân cơ man nào là tiền giáo trình, giáo án, chi phí đào tạo v.v… nhưng không để làm gì cả.

Cũng vậy, từ tác phẩm “Tân Hoa Văn trích” số 5.1999 đưa tin: “Trong cuộc hội nghị hàng năm của phong trào cộng sản quốc tế của cộng sản Trung Quốc họp tại Thành Đô tháng 10 năm ngóai một vị giáo sư già xúc động nói: “Cả đời nghiên cứu chủ nghĩa xã hội, thế mà bây giờ có một học sinh hỏi chủ nghĩa xã hội là gì tôi vẫn không thể trả lời…”

Giáo sư nói tiếp: “Điều quan trọng đầu tiên trong phát triển chủ nghĩa Mác là trên cơ sở kế thừa, cần dám đột phá, dám thừa nhận nhiều quan điểm của chủ nghĩa Mác đã trở nên lỗi thời do sự phát triển của lịch sử”.

Thế mà chủ nghĩa cộng sản vẫn tuyên truyền một cách huênh hoang khoác lác và vô học trên các phương tiện thông tin đại chúng là “thiên đường của nhân loại, là làm việc theo năng lực, hưởng thụ theo nhu cầu…” Toàn dân được dạy rằng tư bản sẽ giãy chết, giai cấp công nhân chính là người đào mồ chôn chủ nghĩa TB. chủ nghĩa xã hội là tiến trình tất yếu của xã hội loài người vì đó là một xã hội không có người bóc lột người, một xã hội không có giàu nghèo, không có của cải riêng, mọi thứ đều là của công cả. Chủ tịch Hồ Chí Minh nói: “Sự nghiệp xây dựng chủ nghĩa xã hội ở Việt Nam được tiếp nhận một cách hoan hỉ với niềm tin mãnh liệt” (Đường lên hạnh phúc rộng thênh thênh)

Sự thật thế nào?

Xin dẫn ra đây một bài thơ về chủ nghĩa cộng sản

Các điều vĩ đại

Chúng ta đã được dạy bảo rằng:
“Sự kiện vĩ đại nhất của Thế kỷ XX
Là sự ra đời của Hệ thống Xã hội chủ nghĩa
Mở đầu bằng Cách mạng Tháng Mười Nga”.
Nhân loại giờ đây
Sẽ cùng nhau quá độ lên Chủ nghĩa Xã hội
Các thành trì, các tiền đồn của Chủ nghĩa Xã hội
Là bất khả chiến bại là bền vững đời đời …
Sự tồn tại của các quóc gia tư bản
chỉ là tạm thời
Họ chỉ còn là “khách” tạm trú
Trên TRÁI ĐẤT thôi!
Các quốc gia chậm phát triển
Sẽ noi gương mà thẳng tiến
Tới xã hội Xã hội Chủ nghĩa huy hoàng!
“Chủ nghĩa Tư bản đang giãy chết”
Ôi hạnh phúc ngất ngây!
Thế kỷ XX
Ta chưa kịp mở hội ăn mừng
Vì Chủ nghĩa Tư bản “giãy mãi mà không chết”
Cứ lớn mạnh không ngừng
Thế kỷ XX
Hệ thống xã hội chủ nghĩa ra đời
Bằng súng đạn, bằng núi xương, sông máu
Bằng chất chồng hờn oán đau thương!
Nhưng chỉ một đêm
Bức tường Béc lin sụp đổ
Trong hân hoan rực rỡ hoa cờ!
Thế kỷ XX
Loài người chứng kiến
Xã hội xã hội chủ nghĩa
Đã sụp đổ trên toàn thế giới
Đã chết ngoài dự kiến
Của những đầu óc cao siêu nhất.
“Chết mà không kịp giãy”
Như bức tường Béc lin
Sụp đổ có một đêm!
Ta đã từng ngợi ca
Sự ra đời của hệ thống Xã hội Xã hội chủ nghĩa
Là một điều cực kỳ vĩ đại!
Thì sự sụp đổ của “điều cực kỳ vĩ đại”
Sẽ là điều triệu lần vĩ đại hơn!
Nguyễn Mạnh Sơn (Hải Phòng)

Thủ tướng Chu Dung Cơ nói về chủ nghĩa xã hội trước Quốc hội Trung Quốc (Tạp chí Thanh Minh tháng 3 năm 2000: “Nếu như bảo tôi nói về tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội thì tôi 100% không đủ tiêu chuẩn để nói. Nếu kiểm tra kiến thức của tôi về mặt này thì may ra tôi chỉ đạt 10 đến 20%. Thể chế chính sách hiện nay có rất nhiều tật bệnh, hình thức chủ nghĩa, phô trương quá nhiều những điều trống rỗng giả tạo, không thực chất quá nhiều. Đảng cộng sản phải lột xác chính mình... Trong tay tôi hiện nay số liệu về kết quả thăm dò dư luận cho thấy uy tín của cán bộ lãnh đạo là đảng viên cộng sản kém rất xa so với những nhân sĩ Đảng Dân chủ và không đảng phái. Đảng cộng sản Trung Quốc đang phát triển theo chiều nghịch”.

Ông nói tiếp: “Do độc quyền lãnh đạo và không có cơ chế giám sát nên Đảng cộng sản Trung Quốc đã gây ra không biết bao nhiêu tật bệnh, rối loạn, lẫn lộn chức năng giữa cơ quan Đảng và cơ quan nhà nước làm mồi cho những kẻ trục lợi, làm suy yếu Đảng”

Sự nhầm lẫn lên đến cực độ qua thơ Tố Hữu, người được tôn xưng là đại thi hào Cách Mạng
Bài ca Tháng Mười (ca ngợi cuộc cách mạng vô sản Nga năm 1917)

Khi anh chưa ra đời
Trái đất còn nức nở
Nhân loại chưa thành người
Đêm ngàn năm man rợ
Từ khi anh đứng dậy
Trái đất bắt đầu cười
Và loài người từ đấy
Ca bài ca Tháng Mười…


khóc tên đồ tể Stalin:

Stalin, Stalin! Hỡi ơi Ông mất, đất trời còn không?
Thương cha thương mẹ thương chồng
Thương mình thương một, thương Ông thương mười!

Không chỉ Tố Hữu, mà sự nhầm lẫn tội nghiệp này còn bắt đầu từ Hồ Chí Minh. Tại đại hội 2 của Đảng Lao động Việt Nam, ông tuyên bố: “Cách mạng Việt Nam phải học nhiều kinh nghiệm của cách mạng Trung Quốc, kinh nghiệm và tư duy Mao Trạch Đông đã giúp chúng tôi hiểu thấu đáo hơn học thuyết Mác-Ănghen Lênin, Stalin. Những người cách mạng Việt Nam phải luôn luôn ghi nhớ và biết ơn MTĐ về sự cống hiến to lớn đó.”

Và cũng tại đại hội này, ông tuyên bố: “Ai đó có thể sai chứ đồng chí Stalin và đồng chí Mao Trạch Đông thì không thể nào sai được”.

Trong lúc Nguyên soái Diệp Kiếm Anh nói đại cách mạng văn hóa giết 20 triệu người, đấu tố, tra tấn 100 triệu trong đó có 300 đại lão công thần đã sáng lập ra nên nước Cộng hoà Nhân Dân Trung hoa., Còn giáo sư Lưu Ái Cầm, con gái cố chủ tịch Lưu Thiếu Kỳ nhận xét: “Mao bản tính lật lọng, qua cầu rút ván, biến ân thành oán, ghen tỵ hiền tài, đa nghi Tào Tháo” (Lưu Thiếu Kỳ & Ân óan Trung nam Hải, trang 65)

Hồ chủ tịch đâu có biết rằng Mao Trạch Đông khét tiếng tàn bạo đã tiêu diệt gần hết những đồng chí đại công thần có công nhất trong những người lãnh đạo khai sinh ra nước Cộng Hòa nhân dân Trung Hoa, như nhận xét của Diệp Kiếm Anh vừa nêu, nên sự nghiệp của Mao được đánh giá 3 phần công 7 phần tội.

Còn cái xã hội chủ nghĩa Trung Quốc mà chủ tịch Hồ Chí Minh ca ngợi “thề noi gương” thì họ đã quẳng vào sọt rác từ lâu rồi vì nó quá bê bối, trì trệ, lạc hậu. Đảng Trung Quốc đã và đang ra sức sửa sai. Nhưng vì sai quá nên sửa mãi vẫn chưa ăn nhằm gì. Chứng cớ: Tạp chí Đông Hướng ra số tháng 7 năm 2004 đưa tin: “Đảng cộng sản Trung Quốc đã thành lập ban thăm dò dư luận quần chúng đối với Đảng do Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị Ngô Quan Chính làm trưởng ban, kết quả như sau:

- Về hài lòng đối với công tác của Đảng và Chính quyền địa phương: khu tự trị Tây Tạng cao nhất đạt 60% còn lại là dưới trung bình

- Bắc Kinh 45%, thành phố Thiên Tân 42%, 28 tỉnh thành phố đều ở mức nguy hiểm dưới 20%, các tỉnh Hà Nam, Sơn Tây, Giang Tây, An Huy, Giang Tô, Hồ Bắc và thành phố Trùng Khánh ở dưới mức nguy hiểm (chỉ đạt 15%). Nguyên nhân chủ yếu để quần chúng không hài lòng vì phẩm chất cán bộ quá kém: quan liêu, tham nhũng, ức hiếp chiếm đọat của dân v.v...

Còn Việt Nam ta nếu tiến hành thăm dò thì sao? Nếu được tự do bỏ phiếu tín nhiệm của dân đối với Đảng thì chắc chỉ còn 1 đến 2% người tín nhiệm Đảng (có lẽ do thiểu năng trí tuệ hoặc tâm thần) Vì sao? Xin thưa Hội Minh Bạch Quốc Tế (quốc tế ) gồm 17 tổ chức quốc tế dùng sự lượng định của hàng ngàn chuyên viên cao cấp nhất TG để chấm điểm mỗi quốc gia về tình trạng tham nhũng tại nước đó, chỉ số cao nhất là 10 điểm, có nghĩa là xứ đó không có tham nhũng thì Đan mạch, Thụy điển, Úc, Anh quốc đứng đầu bảng gần như hòan hảo: 9 điểm. Nhìn chung ta thấy các nước tự do dân chủ chiếm đa số phần đầu bảng, còn các xứ độc tài và cộng sản thì chen lấn nhau ở cuối bảng.

Việt Nam chúng ta nằm phần cuối bảng bi đát này với chỉ số 2,4 đồng thuyền với 4 nước Sudan, Cônggô, Lybi và Irắc. Nhưng điều ghê rợn hơn nữa là có cơ quan nghiên cứu đã cho Việt Nam số điểm là 1,4 chót bảng. Xin xem sự thật này ở Việt Nam qua các đơn kiện của công dân Phạm Thi Ứng bị đương kim chủ tịch tỉnh Bình Thuận cướp đọat 8000m2 đất. Vụ chính quyền huyện Thoại Sơn cướp trắng toàn bộ tài sản của ông Phạm Minh Quang đã nêu ở trên. Vụ kiện của 14 vị lão thành cách mạng ở xã Thanh Nê Kiến Xương, Thái Bình kiện Phó Chủ tịch tỉnh Hoàng Đình Thạch cùng Bí thư tỉnh ủy Bùi Sĩ Tiếu mua rẻ đất của dân bán cho công ty, thiệt của dân đến gần 200 tỷ!

Gần đây nhất, ngày 4 tháng 11 tại trụ sở quốc hội hơn 200 cán bộ nông dân Hà bắc kêu gào “Quốc hội ơi, Quốc hội ơi! các ông đại diện cho dân mà để cho chính quyền dẫn công an về cướp của chúng tôi thế à?”

Những chuyện tương tự về cướp bóc của các cán bộ cộng sản đối với dân tính không hết đếm không xuể, nên có những bài thơ tuyệt tác:

Phản chiến

Tổ quốc trong anh máu thắm tận nguồn
Tổ quốc chúng gào đầu lưỡi
Hãy cảnh giác!
Khi anh đầm mình máu mê trận mạc
Chúng đưa con du học nước ngoài
Rúc kín lâu đài du hý trên ngai
Hãy cảnh giác!
Bọn mặt bự dẻo mồm
Thời nào chẳng nhân danh Tổ quốc
Cao giọng hùng hồn không tiếc máu xương
Máu xương lầy đỏ nghiệp đế vương
Hãy cảnh giác!
Sau chiên tranh chúng lại chiến tranh
cuộc chiên tranh một phía
Người sống sót trở về oằn lưng sưu thuế
Chúng lấy máu đúc vàng
Độc quyền ngự trị nghênh ngang
Độc quyền nghĩ
Độc quyền nói
Độc quyền ráo trọi
Dân đen chỉ một quyền được … đói
Và thêm nữa là quyền sợ hãi
Triền miên …
Hãy cảnh giác!
Dân đen
Cảnh giác!
Lòng ta yêu vô cùng Tổ quốc
Chúng luôn moi làm bẫy đánh lừa
Sập lại chính đời ta
Đến cả con cháu ta
Vào kiếp chó
Canh túi vàng chúng nó.
Bùi Minh Quốc

Sự tùy tiện và ngu xuẩn trong các chủ trương chính sách của Đảng.

Nghị quyết Quốc Hội số 49NQ/TVQH do Trường Chinh ký 20.6.1961 cho phép chính phủ bắt giam công dân vào “trại cải tạo” mà không cần có tòa án xét xử trong thời hạn 3 năm và khi hết hạn đó thì chính quyền có thể gia hạn và cứ thế kéo dài vô thời hạn. Trong số nạn nhân đó không chỉ có các người thuộc Đảng phái chống đối sĩ quan và công chức làm việc với Pháp trước đây đã chịu qui phục chính quyền mới mà còn có những trí thức, nhà văn nhà báo giáo sư đã từng tham gia kháng chiến chống Pháp, bất đồng với chính sách của Đảng.

Hàng chục vạn người này bị tù đày hầu như vô thời hạn; vợ con bị trù úm đối xử tàn tệ đã phải bỏ mình ở các “trại cải tạo” này.

Than ôi, Nghị Quyết 49 này lại được lặp lại một lần nữa 36 năm sau với qui mô rộng lớn hơn, dưới tên gọi là “Nghị Định 31/CP do Võ Văn Kịêt ký ngày 14.4.1997. Cả hai cán bộ lãnh đạo chóp bu này đã ký hai văn bản pháp luật mâu thuẫn với Hiến Pháp Việt Nam (do ngu si, do ẩu và vô trách nhiệm của hai vị chóp bu ăn hại này).

Thật là họa vô đơn chí. Chẳng thế mà Olivien Todd, một nhà văn nhà báo Pháp đã từng ủng hộ chế độ HN trước 1975 thì cho rằng Đảng cộng sản VN đã thiết lập một quốc gia Stalinit nhất thế giới.

Thưa các vị, từ trang đầu tôi đã viết, không hiểu sao nhà nước ta lại thực thi một chính sách phát xít và nhiều nghịch lý như vậy?

Xin dẫn chứng thêm:

Ký họa Tuổi Trẻ Cười ngày 15.6.2004 viết “ký 13 hợp đồng ma để chiếm đọat 7 tỷ hòan thuế, Tổng giám đốc Công ty đồ hộp Hạ Long (chỉ) bị 36 tháng tù treo…!

Báo Pháp luật TP HCM ngày 16.7.2004 một số tờ báo lớn của ngành tư pháp đăng bài phỏng vấn nguyên chủ tịch UBNDTP Hoàng Văn Nghiên nói “Tôi chỉ từ một chiếc xe đạp rách thuở hàn vi mà ngày nay vốn liếng “của tôi” đã lên tới 500 triệu Mỹ kim”.

Như chúng ta biết, HVNghiên chỉ là con rệp, con muỗi (so với các ông cán bộ chóp bu) mà vốn liếng có tới 500 triệu Mỹ kim thì liệu các ông thực thi chuyện bán mười mấy ngàn km2 đất, biển cho Trung Quốc có tới bao nhiêu tỷ Mỹ kim? (thứ trưởng ngọai giao Lê Công Phụng thú nhận rằng so với hiệp ước Pháp Hoa năm 1897 phía Việt Nam mất hơn 10.000 cây số vuông trong vịnh Bắc bộ” thì báo Nhân Dân ca ngợi “đây là hiệp ước công bằng, rất công bằng”?(!)

Đúng là giọng mẹ mìn báo Đảng!

Để có thực tế trả lời cho khách quan, xin mời các vị lên Lạng Sơn. Trải qua hàng ngàn năm bắc thuộc các thế hệ vua chúa phong kiến không để ngọai bang cướp đất. Thế mà CQcộng sản đã bán đất cho Tàu. Chứng cứ là Ải Nam Quan, Thác Bản Giốc, Suối Phi Khanh không còn nữa!

Nghịch lý có quá nhiều không có cách nào kể ra cho hết, xin nêu ra đây lời dạy của Các Mác “Tất cả mọi bi kịch xẩy ra đều do sự ngu dốt”. Dân Việt Nam ta đang hứng chịu quá nhiều bi kịch do con người ngu dốt đẻ ra Chính Sách ngu dốt. Điều lạ nữa là các thế hệ lãnh đạo Việt Nam không cảm thấy mình ngu dốt nên đã tàn phá đất nước này không biết đến bao giờ mới ngóc đầu lên được.

Xin các vị tự hỏi: Tại sao chủ nghĩa cộng sản bị toàn thế giới lên án và từ bỏ, mà Việt Nam mình lại cứ phải xã hội chủ nghĩa trong khi nước xã hội chủ nghĩa hùng mạnh như Liên Xô và các nước Đông Âu đều đã sụp đổ? Và như cố anh hùng Trần Độ nói: “Hàng trăm nước trên TG văn minh giàu có hơn ta nhiều mà không phải là nước xã hội chủ nghĩa, làm gì có Đảng lãnh đạo”.

Xin thưa lý do thật đơn giản, theo tối kiến vĩ đại của Lê Duẩn là làm chủ tập thể. Làm chủ tập thể là của tập thể (của nhà nước), không ai thực sự làm chủ, tức là kho vàng của toàn xã hội bỏ ngỏ không khóa mạnh ai nấy múc. Chả thế mà Võ Văn Kiệt xây dựng đường cao thế Bắc-Nam chi hàng ngàn ngàn tỷ đồng không cần thông qua quốc hội, các nhà khoa học Việt Nam tầm cỡ quốc tế can ngăn y bỏ ngoài tai. Miễn sao thực hiện bằng được để kiếm. Thất thóat nhiều đến mức không tổng quyết toán chi phí công trình rồi cũng vô can

Đó, hậu quả làm chủ tập thể, tối kiến của Lê Duẩn vô học hại dân, hại nước như vậy không những không ai rút ra bài học kinh nghiệm lại cứ dở giọng đểu “quản lý tập thể, làm chủ tập thể để lừa dân để vơ vét thật nhiều của dân.

Những người lãnh đạo ở đất nước chúng ta không hiểu luật nhân quả, họ ra sức vơ vét, tranh thủ hưởng thụ trên xương máu đồng bào mình thì chắc chắn phải trả giá bằng chính đời sống bất hạnh của mình, của con cháu mình. Và vì không hiểu luật nhân quả, BCTrị đồng lõa với tội phạm bao che xã hội đen muốn ỉm vụ án đại hình đi. Tôi gửi kèm theo đây thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp (30 Hoàng DIệu, HN), thư của Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh (36 B1 Lý Nam Đế) và lời bình luận của Tiến Sĩ Thanh Giang (có địa chỉ liên hệ dưới bài viết). Xin các vị liên hệ với 3 tác giả trên.

Tiếp theo đây là chuyện thật như bịa chỉ xảy ra dưới sự thống trị lưu manh của chính quyền cộng sản. Nạn nhân của vụ án đặc biệt đểu cáng này là nhà doanh nghiệp tài ba Trịnh Vĩnh Bình - người Hà Lan gốc Việt. Anh rời Sài Gòn sau giải phóng 1975. Trong quá trình gần 30 năm làm việc thông minh, cật lực, anh đã tích lũy được số tài sản kếch xù [4] mang về nước đầu tư cho quê hương phát triển kinh tế theo lời kêu gọi của Đảng và Chính phủ. Nhưng vì xa nhà quá lâu lại mang quốc tịch nước ngoài, anh không có tư cách pháp nhân là chủ đầu tư nên phải dựa vào ba người bạn chí thiết từ ngày còn học phổ thông.

Cả ba người bạn, thời gian đầu tỏ ra trung thành nên công việc trôi chảy. Nhưng đùng một cái con quỉ tham lam đã khiến cả ba trở mặt kiện anh ra tòa về tội làm ăn bất chính. Vì có sự bàn bạc trước với các cơ quan chức năng đầu não của tỉnh gồm bí thư Tỉnh ủy, Giám đốc Sở Công an, phó văn phòng Giám đốc Công ty VKR, trưởng phòng an ninh chính trị NCông an. Cả bốn vị “phụ mẫu chi dân” này đồng mưu với ba tên lưu manh đã khởi tố, nên anh bị kết án mười một năm tù.

May thay, trời có mắt, cùng ngồi tù với anh có Tiến sĩ TQL đương kim Giám đốc một Xí Nghiệp lớn là cố vấn cho Trịnh Vĩnh Bình xây dựng các dự án phát triển kinh tế. Anh là con rể cụ LHH cán bộ cao cấp, đảng viên năm 1930, cụ bà là NTC, nguyên bí thư Đảng ủy, phó Viện trưởng viện HCQG nên ngoài 60 bài báo đăng về vụ này, các cụ đã gửi hàng ngàn đơn thư lên từng Ủy viên Bộ Chính trị, từng Ủy viên TƯ Đảng, từng đại biểu Quốc hội, từng Ủy viên Ban Kiểm tra TƯ, Viện Kiểm sát tối cao và sáu trăm tổng biên tập các đài, các báo.

Do sức ép quá lớn của dư luận, Bộ Chính trị đã triệu tập một cuộc họp bất thường dưới sự điều khiển của Tổng Bí thư LKP. Trong cuộc họp, uỷ viên Bộ Chính trị DL nói: “Tôi đã đọc kỹ hồ sơ và thu thập thông tin từ các báo, vụ này chắc chắn là bắt oan” và ông nhận là sẽ vào tận nơi giải tỏa oan khuất cho TVB. Nhưng buồn thay chỉ sau khi về Hà Nội vài ba hôm ông quay ngóăt 180º rằng, việc bắt Trịnh Vĩnh Bình là đúng người đúng tội.

Người nhà Trịnh Vĩnh Bình từ cơ quan đặc vụ Sài gòn điện báo ra rằng có 4 nhân vật kể trên: bí thư Tỉnh ủy LVD, Giám đốc Sở Công an CVM, PVP Giám đốc Công ty VKR, trưởng phòng an ninh chính trị Công an đã có mặt tại nhà PTD với một vali tiền và đặc sản quí hiếm để “làm luật” với hai quan lại cao cấp này. Tin mật từ nhóm xã hội đen cho biết tiền mặt tính từ đô la hơn 5 tỷ đồng còn quà thì không thể tính bằng tiền vì nó là vô giá.

Biết nội tình vụ án quái dị này có người đặt câu hỏi: “Chả nhẽ một doanh nghiệp tài ba và đầy trí tuệ như Trịnh Vĩnh Bình mà không biết được bản chất của cộng sản?”

Xin thưa, biết đấy, nhưng Bình phải bỏ ra một đống của kếch xù như vậy để chứng kiến được con người đã biến thành súc vật như thế nào và mua một bài học về sự nhẹ dạ cả tin vào chính quyền cộng sản.

Điều đặc biệt nữa (mà chỉ xảy ra ở chính quyền cộng sản) là sau khi tuyên án phạt 11 năm tù tòa tuyên bố cho bị cáo tại ngọai để bồi bổ sức khỏe (!) Điều kỳ lạ là tòa chỉ xử Trịnh Vĩnh Bình và vài cán bộ tép riu chứ không hề hỏi tội những tên ăn cướp đầu sỏ LVD, CVM. Hai tên này Đảng đã có lệ là “đá hất lên” và “xử lý nội bộ”. Hai cái lệ tệ hại này cũng chỉ xảy ra ở Việt nam, ở nhà nước Cộng sản bất chấp Pháp luật. Các vị biết không, sau này LVD không những không làm sao mà còn được điều lên làm Phó Viện trưởng Viện Kinh tế TƯ, còn CVM cũng được đá hất lên, làm Phó Tổng cục trưởng Tổng cục Xây dựng lực lượng an ninh đặc trách Tây Nguyên.

Trịnh Vĩnh Bình tại ngoại được ít lâu thì công an bố trí cho bay về Hà lan tiếp tục cuộc đời tỵ nạn lần chót với hai bàn tay trắng.

Tin chót: Về Hà lan một thời gian Trịnh Vĩnh Bình đã khởi tố vụ này lên toà án Quốc tế LaHay. Toà đã thụ lý hồ sơ và theo một nguồn tin chính thức, sẽ xét xử vào ngày 18-5-2005.

Đã đành đây là nỗi nhục, là vết nhơ không thể tẩy rửa của Cộng sản Việt Nam. Nhưng điều cực kỳ phi lý có thể xảy ra là Việt Nam sẽ phải lấy tiền mồ hôi nước mắt của dân ra bồi thường tới một trăm triệu đô la cho các quan tham, nếu toà chấp thuận lời đề nghị của nguyên đơn. Bình quả là người giỏi. Vì trước khi toà án Sài Gòn xử, chính quyền đã cho người vào trại giam thảo luận với Bình rằng nếu anh bỏ ra 500.000USD thì sẽ được vô can. Nhưng anh đâu có chịu...

Kính thưa các vị

Trước khi vào phần kết của bài viết, xin nêu ra đây 2 điều tâm đắc với Chủ tịch Hồ Chí Minh lúc sinh thời của Người.

(1). Chủ tịch Hồ Chí Minh thường hay nhắc lại câu châm ngôn người thích nhất: ”Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân” (Điều gì mình không muốn thì đừng mang đến cho người)

Tiếc thay, Đảng Cộng sản Việt Nam, những tầng lớp lãnh đạo Việt Nam từ khi chính quyền về tay mình đến nay đều làm ngược lại. Tức là họ mang đến cho người dân tinh những việc họ không muốn:

- Họ không muốn mất tự do, mất dân quyền, dân chủ, nhưng họ lại bằng mọi cách tước đoạt hết các quyền này của dân.

- Họ muốn có đầy đủ cơm ăn, áo mặc, được học hành và được chăm sóc thuốc men lúc đau ốm. Nhưng một mặt họ đã phớt lờ những nguyện vọng chính đáng này của dân, mặt khác họ tạo điều kiện cho quan lại nhũng nhiễu cướp bóc dân, bọn xã hội đen hoành hành phi pháp sát hại dân.

- Họ không muốn bị lừa gạt nhưng họ chuyên lừa gạt dân bằng những mĩ từ huyễn hoặc không tưởng; “Chủ nghĩa Cộng sản là thiên đường của nhân loại”... mặt khác họ ra sức vơ vét làm giầu trên mồ hôi xương máu của dân. Khổ một nỗi Cộng sản lại vô thần. Họ không thể hiểu được rằng cách sống đểu giả của họ đã và đang gây bao hậu hoạ cho bản thân gia đình họ bằng bạo bệnh, bằng tai ương không cách nào tránh được.

Vượt lên tất cả sự đểu giả này là vụ án chính trị siêu nghiêm trọng Tổng Cục II và các vấn đề liên quan. Có thể coi là hồi chuông cảnh tỉnh chung cho “uy tín” Cộng sản Việt Nam, chẳng có nơi nào trên trái đất này có được. Vâng, trong lĩnh vực Chính trị của Cộng sản Việt Nam còn có cả Uỷ viên Bộ Chính trị “đểu”, Đại tướng “đểu” & Chủ tịch nước “ đểu” nữa đấy.

Nhưng điều không thể hiểu được là việc thành lập Tổng Cục II với những việc làm bậy bạ vô biên đã qua hơn hai chục năm (qua gần 4 đại hội Đảng 7,8,9 và trước thềm đại hội 10) mà Bộ Chính trị vẫn im như thóc. Chủ trương của Đảng có lẽ là cứ im đi cho chìm xuống thôi.

Vì sao vậy? Vì 2 lẽ; một là Bộ Chính trị chẳng sạch sẽ gì. Họ phải im đi vì tay họ đều đã nhúng chàm:

“Chân mình còn lấm nhom nhem Thì sao cầm đuốc giò xem chân người?”

Lý do thứ hai sâu xa hơn, ít ai chịu hiểu là luật trời (nhân quả). Cộng sản vô thần & độc ác đã phát động đám dân vô học mất hết tính người: con đấu cha vợ đấu chồng trong cải cách ruộng đất, trong cải tạo công thương nghiệp, đánh, giết không thương tiếc những đồng chí đồng nghiệp của mình trong vụ án nguỵ tạo Nhân văn Giai phẩm, lại còn mang quân sang đánh Campuchia để thành lập liên bang Đông Dương(!) Phải chăng những tội ác tày đình suốt nửa thế kỷ qua bây giờ phải gặt quả đắng?

(2). Điều tâm đắc thứ 2 của tôi đối với Chủ tich Hồ Chí Minh là lời dạy tiền nhân được Người nhắc lại:

Chỉ có hai loại người không có khuyết điểm: ”Một là người ở dạng bào thai, chưa ra đời; hai là người đã nằm trong áo quan”

Về mặt thế tục, tiền nhân nói vậy là đúng. Nhưng về mặt tâm linh - trí tuệ - thì chưa ổn. Vì, người ở dạng bào thai đã mang sẵn trong mình cái thiện, cái ác từ ông bà cha mẹ y. Còn người đã nằm trong áo quan cũng mang theo tội, phước sinh thời y từng tạo tác.

Nhưng cũng chủ tịch Hồ Chí Minh lại nói: “Ai sai thì sai chứ Stalin và Mao Trạch Đông quyết không bao giờ sai [5]”.

Nhà bác học vĩ đại NiuTơn nói “Điều ta biết chỉ là giọt nước. Những điều ta chưa biết là cả một đại dương”.

Bectơrăng Rutxen nói: ”Khoa học là cái gì đã biết, triết học là cái gì chưa biết. Cái đã biết so với cái chưa biết như hạt cát so với sa mạc”.

Còn Socrat - nhà triết học lừng danh trước tây lịch - khẳng định quyết liệt hơn ”Điều tôi biết chắc chắn nhất là tôi không biết gì cả”.

Tôi vẫn biết ơn Hồ Chí Minh. Nhưng không vì thế mà chấp nhận tất, mà tung hô muôn năm những gì không chút giá trị - Chủ Nghĩa Xã Hội của Mác đâu có giá trị gì? Qua thực tế cuộc sống ta phải bình tâm xem xét rút ra những bài học thất bại để chúng ta và nhất là con cháu chúng ta còn ngóc đầu lên được.

Còn như, nếu tự bằng lòng, tự mỗi người chúng ta không ra sức đẩy lùi cái xấu, cái vị kỷ, cái đồi bại ra khỏi ta thì có nghĩa là ta đang giết dần giết mòn con cháu ta vậy.

Đánh giá về công trạng của Đảng Cộng sản đối với đất nước, Nguyễn Vũ Bình, nguyên là phóng viên tạp chí Cộng sản, nói:

Được: độc lập dân tộc

Mất:

1, hy sinh bốn năm triệu người Thương tật cũng khoảng con số đó

2, Việt Nam là một trong những nước nghèo nhất thế giới

3, Nền tảng đạo đức bị phá huỷ nghiêm trọng, nếu không nói là mất gần hết. Ngày nay, bế tắc về đường lối còn dẫn đến một hệ quả đau lòng hơn là nó làm cho những nền tảng cơ bản của Xã Hội Việt Nam bị phá vỡ hoàn toàn.

Hơn lúc nào hết, chúng ta phải tỉnh táo nhận ra rằng xã hội chủ nghĩa là một mô hình mang tính ảo tưởng lớn nên thế giới chưa nước nào áp dụng mô hình này mà thành công. Riêng Việt Nam ta có lãnh tụ thiên tai (chứ không phải thiên tài) Lê Duẩn người có “tối kiến” vĩ đại: làm chủ tập thể (nói thẳng ra là cha chung không ai khóc, là kho vàng để ngỏ không khoá mạnh ai nấy cướp. Tất nhiên, kẻ có chức có quyền lớn thì cướp được nhiều nhất) nên hậu q uả càng đau lòng khi được tin công bố chính thức “Tổng số nợ của nước ta là 11 tỷ USD “ (mười một ngàn triệu Mỹ Kim)

Nhưng số thực có thể gần gấp đôi, tức xấp xỉ 20 tỷ Mỹ Kim

Ai là người phải trả số nợ này thưa các vị, nếu phải chính chúng ta, và con cháu chúng ta?

Vâng, chỉ đơn cử ra đây việc nợ nước ngoài để từ đó suy ra nào bình quân thu nhập đầu người, nào tăng trưởng kinh tế... đều là chuyện bốc phét bịp bợm xin mở ngoặc để lưu ý mấy số liệu có thật:

Đài truyền hình Việt Nam tháng trước đưa tin (và cảnh) một huyện ở Thái Bình bỏ hoang hơn 1000ha ruộng Phóng viên truyền hình về tận nơi hỏi thì được dân trả lời:

- Mỗi nhân khẩu được cấp 1 sào trong 6 tháng trừ các khoản đóng góp và phân bón, thuốc trừ sâu, còn 30.000đ (ba mươi ngàn đồng) trong thời gian 6 tháng tức là mỗi tháng 5000đ tiền công!

Chúng tôi có dịp thăm Chùa xây dựng ở một huyện miền núi tỉnh Hà Tây (cách Hà nội 50km) khi hỏi về đời sống, được Chủ tịch xã trả lời: bình quân thu nhập của xã 32.000đ/ tháng (gồm ăn, ở, may mặc, học hành, thuốc men, việc hiếu, việc hỷ.) Nên ở xã tôi đồng tiền quí lắm - Biết bao nhiêu công lao mới có một cân cà chua, nhưng chỉ bán được 600đ. Một mớ rau cải to vật non búng ra chỉ bán được 100đ. Gánh củi 7000đ mà phải gánh từ cửa rừng xuống chợ 6km...

Đài truyền hình Việt Nam đưa tin và hình một bà già đau khổ (ở huyện miền núi Thạch Thành, Thanh Hoá) nói: “Tôi theo tiếng gọi của Đảng lên vùng này làm kinh tế mới. Do khí hậu, do nước độc, ông nhà tôi bị bạo bệnh chết oan, sau đó mấy năm sau cả 2 thằng con trai đều chết lúc các cháu chưa đến tuổi vị thành niên, còn mỗi cháu này tâm thần phải nuôi báo cô. Mà khốn khổ 4 ngày hôm nay 2 mẹ con tôi không còn hạt gạo nào".

Dân thì đau khổ như vậy mà cán bộ Đảng thì đập phá, phè phỡn vô trách nhiệm một cách tàn nhẫn, xin đơn cử vài việc báo vừa đăng: Hoàng Văn Nghiên cựu Chủ tịch thành phố Hà nội nguyên Phó Bí thư thành uỷ Hà nội đi chiếc xe Lexus trị giá 5 tỷ đồng bằng 3000 con trâu và còn lạ nữa là thành phố "bán" cho ông ngôi biệt thự 200m2 mặt phố giá 53triệu trong khi giá chính thức là 4000 cây vàng.

Các vị nghĩ thế nào về người định giá bán và người mua? Còn đây cũng là chuyện có thật. Hoàng tử Anh Tuấn con Trần Đức Lương mua nhà máy cơ khí Trần Hưng Đạo 50 tỷ và bán ngay với giá 60 tỷ. Các vị muốn tìm hiểu thêm xin sang Yên Viên xem vườn sinh thái của con rể Trần Đức Lương rộng thẳng cánh cò bay ở trung tâm thị trấn!. Viết đến đây thì con anh bạn tôi đến chơi. Tôi hỏi:

-Lâu nay cháu biến đi đâu mất?

-Cháu được chọn lên quê hương Tổng Bí Thư Nông Đức Mạnh thiết kế sân bay lên thẳng cho nhà ông ấy. Bác biết không, nguyên chuyện mở đường đã mất 150tỷ. Một trăm năm mươi tỷ? Chứ không ư. Một cây số đường bê tông phải chi tới 3 tỷ mà con đường phải hoàn tất dài 50 cây số.

-Đấy là chưa kể sân bay, chưa kể đường điện cao thế từ dưới xuôi lên qua truông, qua đèo, qua núi cao thung lũng. Vì vậy nên khởi công hai năm nay mà chưa xong bác ạ. Nhiều lúc nghĩ buồn lắm. Dân thì đang sống dưới mức nghèo khổ mà cán bộ thì tiêu tiền như nhặt được ấy. Bác có biết chi phí cho kỷ niệm 50 năm chiến thắng Điện Biên bao nhiêu tỷ đồng không? Và còn một ngàn hai trăm kỳ đài tưởng niệm Hồ Chí Chủ Tịch trong cả nước dân phải đóng góp mấy nghìn tỷ đồng không.

Xin đọc mẩu tin sau đây: Phạm Hùng Phước làm giám đốc Tamexco hơn 10 năm đã làm thất thoát 500 tỷ đồng (tương đương 45 triệu đô la Mỹ) Riêng giám đốc Vietcom Bank Nguyễn Duy Lộ (Hai Lộ) đã duyệt cho vay 16 triệu đô la mà không cần thế chấp. Số tiền Phước làm thất thoát thua bạc, cho gái, bằng số thu 1 năm của 70 huyện đồng bằng. Điều đáng ngạc nhiên là sau khi Phước bị bắt, những người cấp trên của Phước, những người lấy tiền ngân hàng cho Phước vay chẳng ai bị làm sao cả.

Đảng và nhà nước ta vô trách nhiệm và tồi tàn như vậy đấy nên tôi xin các vị đừng nói chuyện củng cố xây dựng Đảng nữa. Vâng, chỉ có thể xây dựng và củng cố khi nó chưa đến nỗi nào(tức là có mặt ưu mặt khuyết mà mặt ưu là cơ bản, mặt khuyết chưa đến nỗi. Đằng này tình hình đất nước ta như hiện nay chứng tỏ Đảng chẳng có ưu điểm gì vậy mà Đảng vẫn cứ vênh vác ngồi xổm lên dân tộc, nên đã đến lúc phải hất nó xuống).

Xin đừng phủ nhận ý kiến chính xác trên. Cứ xem T4 vụ án siêu nghiêm trọng đã được các cán bộ cốt cán của Đảng phát hiện từ hai chục năm nay và gần đây nhất các vị đặc đẳng công thần của chế độ lên tiếng hơn 10 tháng nay(tính từ ngày 03/01/2004, thư của Đại tướng Võ Nguyên Giáp) mà không một vị Uỷ viên Bộ Chính trị nào lên tiếng biểu đồng tình với Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Đại tướng Chu Huy Mân với Thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, Thượng tướng Giáo sư Hoàng Minh Thảo, Thượng tướng Phùng Thế Tài, trung tướng Lê Tự Đồng thì biết thực chất của Cộng sản Việt Nam tồi tệ, nguy hiểm dường nào!

Tình hình hết sức nguy hiểm như vậy mà Bộ Chính trị muốn ỉm đi không cho các Trung ương uỷ viên biết nên tôi đành phải gửi cho các vị lãnh đạo cao cấp nhất ở 61 tỉnh thành trong cả nước với hy vọng phải lôi bằng được bọn hại dân bán nước ra toà đại hình chịu tội Đây là vấn đề thiên nan vạn nan.

Có thể nói trong lịch sử Việt Nam 4000 năm trở lại đây chưa có vụ án nào nghiêm trọng bê bối khó giải quyết như hiện nay.

Phải coi trận đánh này quyết định đến vận mệnh sống còn của đất nước nên cần nhiều người góp sức chung lòng. Hơn lúc nào hết mọi người hãy nhìn thẳng vào sự thật, nói rõ sự thật. Mọi hiểm hoạ chồng chất đè lên người dân lúc này đều do Đảng gây ra.

Chừng nào không thực hiện dân chủ đa nguyên, không xoá bỏ điều 4 trong Hiến Pháp thì chừng đó thảm hoạ chẳng những không giảm mà ngày càng tăng lên.

Đó là đại bi kịch ở đầu thế kỷ 21 này. Độc lập mà dân không có tự do, không có hạnh phúc, và biến thành nô lệ thì độc lập ấy không có nghĩa lý gì.

Cuộc đọ sức giữa Thiện và Ác đang diễn ra quyết liệt, song Nhân nghĩa sẽ thắng Hung tàn, Trí nhân sẽ thay Cường bạo.

Tổ quốc Việt nam muôn năm!

Nguyễn Thiện Tâm

Tái bút:

Được tin bọn cực đoan họp Đảng Uỷ Quân sự Trung ương mà không mời Bí thư Quân uỷ. Mục đích của cuộc họp là bàn việc khai trừ đại tướng Võ Nguyên Giáp và thượng tướng Nguyễn Nam Khánh vì chúng đoán biết Nông Đức Mạnh không dám tán thành nên không mời y. Chúng liều tới mức này, thể hiện hai ý:

Một là: Chúng thách thức cả nước

Hai là: Chúng ngầm tuyên bố đằng sau chúng là các quan thầy Đại Hán, không ai làm gì được chúng. Bộ mặt phản nước hại dân của Lê Đức Anh quá rõ. Nhưng còn xấu xa nguy hiểm hơn là tên chột này đã lôi kéo được cả Bộ Chính trị làm tay sai cho nó qua chuyện bán đất, bán biển và phong hơn một trăm tướng bộ đội và công an (có lẫn cả những tướng cướp như Nguyển Chí Vịnh).

Cộng sản đồng nghĩa với phản động, mà phản động đến mức « không thể chịu nổi », như Goóc-Ba-Chốp – nguyên tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô cũ – đã phát biểu, nguyên văn như sau: « Mục đích của đời tôi là tiêu diệt chủ nghĩa cộng sản, nhân dân không thể chịu nổi nền chuyên chính. Không có chủ nghĩa cộng sản thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn » [6]

Quái đản thay, đại hội IX của Đảng cộng sảnVN vẫn ra quyết nghị Kiên trì chủ nghĩa Mác-Lê (chủ nghĩa cộng sản), và, bây giờ đây, chúng vẫn bẻm mép hô hào kiên trì chủ nghĩa Mác-Lê. Vì sao vậy?

Hãy đọc “Bài Ca Bán Đất” dưới đây và xin đặc biệt lưu ý câu cuối…

Hoan hô Cộng sản Việt nam
Cuối đời bán cả giang san nước nhà
Bản Giốc cảnh đẹp của ta
Nay còn đâu nữa để mà ngắm trông
Trường Sa mù mịt biển Đông
Cả Hoàng Sa nữa mất tong còn gì
Mục Nam quan giữa biên thuỳ
Nay lùi xa tắp thấy gì nữa đâu
Ngước lên lệ nhỏ rầu rầu
Suối Phi Khanh cũng qua cầu người ta
Mấy nghìn năm thật xót xa
Trách ai cắt đất để mà vinh thân
Mặc cho cuộc thế xoay vần
Cuối đời đầy túi cóc cần chi chi »

* * *

Điều quan trọng hơn hết là nhận ra rằng toàn dân đã mắc lừa cộng sản nói một đằng làm một nẻo - Miệng Nam mô bụng bồ dao găm (chả là cộng sản thường bịp bợm “dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra” và “của dân, do dân, vì dân” ) Bản chất xâu xa của cộng sản không thể cải tạo, không mong sửa chữa, đừng hy vọng vào việc chỉnh đốn Đảng như rất nhiều người lầm tưởng (kể cả cố thủ tướng Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Trần Độ, Trần Văn Giầu, Hoàng Hữu Nhân, Đặng Quốc Bảo và hầu hết lão thành cách mạng, nhân sĩ, trí thức).

Bản chất của Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Lê Đức Anh, Lê Khả Phiêu, Phạm Thế Duyệt, Trương Tấn Sang, Nguyễn Hà Phan, Đặng Vũ Chính, Nguyễn Chí Vịnhcũng như đám lãnh đạo cộng sản từ trước đến nay (tức kể từ Trần Phú, Hà Huy Tập) vốn thế (tức là bản chất phản bội, bịp bợm, mất nhân cách thậm chí là tay sai cho ngoại bang vài thập kỷ trước như Lê Đức Chột)

Bọn chóp bu Đảng đã hư hỏng tới mức dị ứng với tất cả những gì là trí tuệ, là lẽ phải, là lương tâm, đạo đức (vì bản chất cộng sản chóp bu là tàn bạo, bịp bợm, tham ác và chúa đểu) Nói cho cùng, với bọn này chỉ còn mỗi biện pháp duy nhất là toàn dân hãy đứng lên, đạp đổ chúng nó xuống bùn đen.

Luật nhân quả đang diễn ra nhãn tiền. Nhiều lâu đài, sào huyệt của bọn Mafia Việt Nam đã trào máu giữa thanh thiên bạch nhật. Trời không dung, đất không tha bọn cường bạo! Sấm đã rền vang trước khi con người vào xuân Át Dậu.

Thư này không theo thông lệ từ trước đến nay người ta vẫn viết: Kính gửi Bộ Chính trị; Kính gửi Ban Chấp hành TW Đảng cộng sảnVN; Kính gửi Tổng Bí thư....; Kính gửi Chủ tịch nước...; Kính gửi Chủ tịch Quốc hội....; Kính gửi Thủ tướng...

Vì tôi thấy rõ viết và gửi như vậy là nhầm địa chỉ. Ai lại thừa hơi đi gửi cho những kẻ vô trách nhiệm, vô lương tâm, vô cảm trước những sự kiện xấu xa nguy hiểm nhất trong suốt cả quá trình lịch sử của Đất nước như hiện nay.

Vì vậy, như đã trình bày ở đầu thư, tôi xin kính gửi đồng bào trong cả nước, kiều bào Việt nam ở nước ngoài và các vị từng quan tâm đến vận mạng của đất nước mà tôi có dịp may được gặp.

Kính thư

Nguyễn Thiện Tâm

nguon